Chương 1810:
Đạo diễn Vương cùng Sử tổng đều cứng đờ, bọn họ không biết ông trời Cố Dạ Cần này muốn làm cái gì.
Hàng mi như lông vũ của Diệp Linh nháy một cái, hiên nhiên cũng không ngờ tới anh sẽ nói a yêu cầu này, song nếu anh đã mở ra miệng ngọc, Diệp Linh liền đứng dậy.
“Đạo diễn Vương, để tôi rót!” Diệp Linh tự tay nhận lấy rượu, đi tới bên người Sử tổng.
“Ai nha thân thể vàng ngọc của Diệp mỹ nhân, tôi làm sao dám làm phiền Diệp mỹ nhân rót rượu, cái này quá ngượng ngùng.” Lịch sử cũng đứng lên, lão đưa ly rượu của mình tới.
Diệp Linh chuẩn bị rót rượu.
Thế nhưng lúc này Cố Dạ Cần lại sâu kín mở miệng nói: “Tôi nhớ được tửu lượng Sử tổng không tốt lắm, không thể uống rượu mà nhỉ.”
“…” Sử tông tay cứng đờ, yên lặng mà nhanh chóng rụt ly rượu của mình chén về: “A, ha ha, Cố tổng nói rất đúng, tôi cũng quên mất, tôi không thể uống rượu.”
Cố Dạ Cẩn ngước mắt nhìn về phía Diệp Linh: “Linh Linh, qua đây, rót cho anh ly rượu.”
Anh đầy ly rượu không của mình tới.
Sử tổng cuối cùng cũng hiểu, Cố Dạ Cần bảo Diệp Linh tới rót rượu, không phải rót cho lão uống, mà là rót cho Cố Dạ Cần anh uống.
Diệp Linh trừng mắt Cố Dạ Cần, song cũng nghe lời tiêu sái đi tới, rót rượu vào ly anh.
“Cố tổng, rượu rót xong rồi.” Diệp Linh chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút.” Cố Dạ Cần gọi cô lại.
Diệp Linh cảm thấy người đàn ông này đêm nay dây dưa mãi, dĩ nhiên, cô có thể hiểu, anh hẹn cô đi ăn ăn cả một ngày, cô chẳng những không bằng lòng, còn chạy tới chỗ lão sắc quỷ Sử tổng này ăn, đối với người đàn ông nhỏ mọn, lại có thù tất báo mà nói, anh chắc chắn sẽ không đơn giản buông tha cho cô.
Dù sao phải làm chút gì đó nghiêm phạt cô, làm cho lòng anh thống khoái chút mới được.
Đây chính là tác phong làm việc của người đàn ông Cố Dạ Cần này.
Diệp Linh dừng bước, cô tròng mắt nhìn Cố Dạ Cẩn: “Cố tổng, anh còn có phân phó gì?”
Cố Dạ Cẩn dùng ánh mắt chỉ một ly rượu: “Em uống ly rượu này, tự phạt một ly.”
Cái gì?
Cô tại sao phải… tự phạt một ly?
“Thật ngại quá Cố tổng, tôi không biết uống rượu.” Diệp Linh xoay người rời đi.
Thế nhưng một bàn tay rõ ràng khớp xương đột nhiên vươn qua, một năm lại cổ tay cô mảnh khảnh, sau đó dùng lực kéo, thân thể yêu kiều của Diệp Linh trực tiếp ngã ngồi trên đùi bền chắc.
Diệp Linh thốt nhiên ngước mắt, khuôn mặt tuấn tú của Cố Dạ Cần đã phóng lớn trong tầm mắt của cô.
Anh lại kéo cô ngồi trên bắp đùi anh.
Shn.
Trong phòng bao vang lên tiếng hít lạnh, Sử tổng nhìn đến ngây người, Cố Dạ Cần và Diệp Linh…
“Cố tổng, anh buông… ưm.”
Diệp Linh muốn đẩy anh ra, thế nhưng một giây kế tiếp Có Dạ Cần đã một tay câm ly rượu lên, anh trực tiêp đưa ly rượu đỏ tới môi của cô bên, đổ xuống.