Chương 711: Váy Trên Người Cháu Là Hàng Mẫu
Hào môn coi trọng nhất chính là mình con nối dòng và huyết mạch, tứ đại hào môn Đề Đô ngoại trừ Lệ gia đều có con trai tới kế thừa, mà Dạ Huỳnh chỉ sinh được một đứa con gái, đây vẫn luôn là niềm nuối tiếc của bà ta.
Đều nói mẹ sang nhờ con, không sinh được con trai ở gia tộc hào môn, vị trí Lệ phu nhân cũng ngồi không vững được. Dạ Huỳnh cũng muốn sinh thêm con trai cho Lệ Quân Mặc, nhưng bà ta ngay cả mặt của Lệ Quân Mặc cũng không gặp được, sinh con trai với ai chứ?
Dạ Huỳnh rất hiếu thắng, rất giống người bố Dạ lão của mình, rất trọng thể diện, bà ta không muốn để cho người khác xem thấu tình cảnh quẫn bách hiện tại của mình, nên nhanh chóng cười nói: “Sinh thêm một đứa con trai luôn nằm trong kế hoạch của tôi và Lệ Quân Mặc, cảm ơn mọi người đã quan tâm.”
Lúc này Lệ Yên Nhiên lôi Lục Hàn Đình đi tới: “Mẹ, mọi người ở đây nói gì thế, trò chuyện vui vẻ như vậy?”
“Yên Nhiên tiểu thư, chúng tôi đang trò chuyện chẳng mấy chốc cô sẽ có một cậu em trai.” Có người trêu ghẹo nói.
“Thật vậy chăng?” Lệ Yên Nhiên hai mắt sáng ngời: “Mẹ, vậy mẹ và bố mau chóng sinh em trai cho con đi! Con sẽ yêu thương em trai mài”
Lệ Yên Nhiên khác với những đứa trẻ khác, đứa trẻ khác có thể sẽ không thích có em trai, sợ em trai sẽ chiếm đi yêu thương của bố mẹ dành cho mình, nhưng Lệ Yên Nhiên lại rất muốn có em trai.
Cha mẹ cô ta đã sớm ở riêng, cô ta rất muốn cha mẹ có thể hòa hảo, mấy năm nay bà nội và cha đều không nhiệt tình với cô ta. Mẹ tuy là có cái danh Lệ phu nhân, nhưng bà cũng không 4 À ST TẾ C00 VÀ ì năm quyên trong nhà, không có bât kỳ quyên lợi thực sự nào, Lệ Yên Nhiên rất có cảm giác nguy cơ, cô ta muốn cha mẹ hòa hảo sau đó sinh một cậu em trai, như vậy thì có thể củng có vị trí và lợi ích của cô ta.
Dạ Huỳnh thương yêu gõ trán Lệ Yên Nhiên: “Yên Nhiên, con xem lại mình đi kìa! Chừng nào thì cùng Hàn Đình thành hôn, mau chóng sinh con cho Hàn Đình, sinh thêm cho Lục gia một đứa cháu đích tôn mới là chuyện chính.”
Lệ Yên Nhiên nhanh chóng đỏ mặt, ngay cả chuyện cơ thể Lục Hàn Đình có khuyết điểm cũng quên sạch sành sanh, cô ta xấu hỗ làm nũng nói: “Con biết rồi mà mẹ…”
Hiện trường thực sự là vui vẻ hòa thuận, mẹ con Dạ Huỳnh và Lệ Yên Nhiên mẫu nữ cũng kiếm đủ tròng mắt, vẫn là tiêu điểm chú ý của toàn trường.
Lúc này Lệ lão phu nhân vẫn luôn không lên tiếng chỉ chỉ vào chiếc váy tinh không hai dây trên người Lệ Yên Nhiên, kinh ngạc nói: “Yên Nhiên, cái váy này cháu lấy đâu ra đấy?”
“Cái váy này ạ…” Lệ Yên Nhiên dẫn theo làn váy giống như tiểu công chúa, xoay một vòng, lúm đồng tiền như hoa nói: “Bà nội, cám ơn bà đã chuẩn bị cho cháu cái này, cháu thật sự rất thích cái váy này.”
.
Lệ lão phu nhân: “…
Lúc này má Lý bên người Lệ lão phu nhân lên tiếng nói: “Yên Nhiên tiểu thư, cô lầm rồi, cái váy này không phải vì cô chuẩn bị, hơn nữa trên người cái váy cô đang mặc là… hàng mẫu thử đồ.”
Hàng mẫu thử đồ?
Mọi người đều biết để đích thân may ra một bộ lễ phục cần rất nhiều bước rườm rà, trong đó sẽ lặp đi lặp lại làm ra hàng mẫu thí nghiệm, những hàng mẫu này đều cũng có chút khuyết điểm nhỏ, rồi thông qua từng bước từ từ cải thiện, mới có thể chế tạo ra thành phẩm hoàn mỹ nhát.
Hiện tại cái váy trên người Lệ Yên Nhiên cũng chỉ là một món hàng mẫu!
Lệ Yên Nhiên trực tiếp cứng đờ tại chỗ, cô ta không thể tin nhìn Lệ lão phu nhân: “Cái gì, bà nội, bà có phải lầm rồi không, sao cháu lại mặc hàng mẫu được chứ? Hơn nữa… cái váy tỉnh không này không phải là vì cháu chuẩn bị, thế thì vì ai mà chuẩn bị chứ?”
Sắc mặt Dạ Huỳnh cũng là thốt nhiên kinh biến, bà ta cũng nhìn về phía Lệ lão phu nhân: “Mẹ, việc này… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”