Chương 1958:
“Cố Dạ Cần đâu, hôm nay tôi phải gặp Cố Dạ Cần, ai cũng không thể cản tôi!”
Một giây kế tiếp, cửa phòng làm việc “rầm” một tiếng đẩy ra, có người xông Vào.
Cố Dạ Cẩn nhẹ nhàng phát động mí mắt ngẳng đầu, cạnh cửa là Phạm Tư Minh.
Là Phạm Tư Minh xông vào.
“Chủ tịch, cái này…”
Mi tâm Cố Dạ Cần khẽ động: “Không Sao, các cậu ra ngoài đi”
“Vâng.” Thư ký riêng đưa tất cả mọi người đi, còn đóng lại cửa phòng.
Phạm Tư Minh đi nhanh tới, vẻ mặt tức giận anh ta nhìn Cố Dạ Cẩn: “Cố Dạ Cần, Linh Linh đâu, tao đã chừng mấy ngày không liên lạc được Linh Linh rồi, trừ mày ra, tao thực sự nghĩ không ra còn có ai giấu Linh Linh đi.”
Cố Dạ Cần buông bút xuống, ngã lưng ra sau ghế, anh hờ hững nhếch môi: “Phạm công tử, tôi thực sự nghĩ không ra tôi có nghĩa vụ gì để trả lời câu hỏi của cậu, hơn nữa tôi còn muốn hỏi Phạm công tử một câu, cậu tìm… Cố thái thái của tôi làm cái gì?”
Cố thái thái…
Ba chữ này nhanh chóng nỗổ tung bên tai Phạm Tư Minh, bởi vì tin tức Cố Dạ Cần và Diệp Linh lĩnh chứng kết hôn cũng không công khai, nên Phạm Tư Minh không biết.
Hiện tại nghe nói, Phạm Tư Minh trực tiếp cứng đờ.
“Cố Dạ Cần, mày… mày đang nói bậy bạ gì đó, Linh Linh từ lúc nào trở thành Cố thái thái của mày?” Phạm Tư Minh không tin lắc đầu.
Sương mù nhiêu ngày lăng đọng ở mi tâm Cố Dạ Cần trong giây phút này tản đi, anh thực sự nở nụ cười, lộ ra ý cười sung sướng đã lâu, anh thừa nhận kết hôn chính là có chỗ tốt này, khi đám tình địch tiểu tam tìm tới cửa, anh hoàn toàn có thể bình tĩnh xuất ra khí thế chính cung đánh bọn họ không chừa một mảnh giáp.
“Phạm công tử, tôi và Linh Linh đã lĩnh giấy kết hôn, hiện tại cô ấy là người vợ hợp pháp của tôi, cho nên, thật tình khuyên cậu một câu, về sau cách Cố thái thái của tôi xa một chút, ai muốn căm sừng tôi, tôi sẽ cho cả nhà kẻ đó xanh cỏi”
… Phạm Tư Minh quá tức giận, anh ta vung tay: “Cô Dạ Cân, Linh Linh chắc chắn không phải cam tâm tình nguyện gả cho mày, mày nhất định dùng thủ đoạn hèn hạ gì đó bức cô ấy, Linh Linh đâu, mày giao Linh Linh ra đây!”
Phạm Tư Minh tiến lên, một nắm tay bền chắc đập nặng vào trên khuôn mặt tuấn tú của Cố Dạ Cần.
Cố Dạ Cần cảm giác mình quá đắc ý, nên không tránh được kịp thời, liền ăn một cú đấm này.
Trên má phải Có Dạ Cần đã chảy máu.
Phạm Tư Minh còn chưa hết giận, anh ta xông lên liền kéo lại cổ áo của Cố Dạ Cần: “Cố Dạ Cần, tao lặp lại lần nữa, giao Linh Linh ra đây!”
Cố Dạ Cần vươn tay, lấy mu bàn tay lau lau một chút khóe môi mình, anh lại bị đánh ra máu.
Anh.
Đầu lưỡi đỉnh hàm phải một cái, anh ngắng đầu, như cười như không nhìn Phạm Tư Minh: “Phạm công tử, nếu như tao không dạy mày, có lẽ mày cũng không nhận ra ai là ông của mày rồi!”
Vừa dút lời, Cô Dạ Cân đột nhiên đứng dậy, một nắm đắm liền rơi trên mặt của Phạm Tư Minh.
Hai người đàn ông liền bắt đầu đánh nhau.
Thư ký riêng căn bản là không dám đi tới, một mực ở bên ngoài chờ, rất nhanh anh ta liền nghe được tiếng vang bên trong, bên trong đã đánh nhau rồi.