Chương 1460:
Hạ Tịch Quán tuyệt lệ đích đứng lặng trước cửa số sát đất, cô xoay người, đôi mắt sáng rơi trên người bố Trầm mẹ Trầm, sau đó nhàn nhạt gợi lên đôi môi đỏ mọng: “Hai vị, hai người đã tới, tôi ở chỗ này đợi đã lâu rồi đấy.”
Bố Trầm mẹ Trầm đầu óc mơ hồ liếc nhau một cái: “Hạ…
Hạ tiểu thư, cô chờ hai chúng tôi làm cái gì, cô muốn làm cái gì?”
“Đúng thế, chúng tôi bây giờ cái gì cũng không có, cô cũng không cần trị chúng tôi nữa, chúng tôi chỉ là dân quê, xin cô hãy thả chúng tôi trở về nông thôn đi!”
Bồ Tràm mẹ Trầm cảm thấy vẫn là nông thôn tốt, bọn họ muốn trở về nông thôn rồi.
Hạ Tịch Quán nhìn bọn họ, trong đôi mắt như chứa cả biển sao: “Hai vị không cần phải sợ, tôi không có bát kỳ ác ý gì, tôi chỉ là có máy câu muốn hỏi hai người một chút.”
Hỏi?
“Được, Hạ tiểu thư cô hỏi đi, chúng tôi cam đoan nói hết mắy thứ chúng tôi biết cho cô!”
Hạ Tịch Quán gật đầu một cái: “Kỳ thực, tôi chủ muốn cùng hai người tán gẫu một chút, nói về quá trình trưởng thành của con gái hai người Trầm Tiểu Liên.”
Trò chuyện cái này?
Bồ Trằm mẹ Trầm không biết Hạ Tịch Quán tại sao muốn trò chuyện cái này, nhưng bọn họ nguyện ý nói, cũng không dám không nói: “Tiểu Liên là con gái của chúng tôi, nó từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nơi chúng tôi sinh con gái đều xem như hàng hóa, dù sao tương lai cũng phải gả cho đàn ông, nên chúng tôi vẫn hy vọng nó có thể gả cho người có tiền, nhưng thành tích học tập của nó rất tốt, lúc còn rất nhỏ đã đã được các nhà hảo tâm ở’ thành phố giúp đỡ, lo cho nó tiền học.”
Tình Nhi đưa đến một cái cái ghế, Hạ Tịch Quán ngồi xuống, cô nhanh chóng nghe được trọng điểm, cho nên cmhau mày nói: “Nhà hảo tâm ở thành phố?”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng không biết nhà hảo tâm ở thành phố kia là ai, bởi vì Tiểu Liên chưa từng nói với chúng tôi, cũng không cho chúng tôi nhắc tới.”
“Tôi nhớ được có một năm nhà hảo tâm ở thành phó kia còn muốn đón Tiểu Liên lên thành phó, ở nơi đó ở vài ngày.”
Hạ Tịch Quán câu đôi môi đỏ mọng, cô đại khái đoán được, nhà hảo tâm ở thành phố kia chính là cô Nhân Nhân.
Cô Nhân Nhân từ rất nhiều năm trước đã bắt đầu giúp đỡ trẻ em nghèo khó ở vùng núi, đây không phải là bí mật gì, Trằm Tiểu Liên phải là một trong số đó, mà Trầm Tiểu Liên dựa vào sự ngoan ngoãn thông minh của mình được cô Nhân Nhân yêu thích, một năm kia phải là sinh nhật cô Nhân Nhân, cô Nhân Nhân đón Trầm Tiểu Liên đến Đề Đô, vào Lục gia, mới có một chuỗi chuyện ở phía sau.
“Sau đó thì sao?” Hạ Tịch Quán hỏi.
“Sau đó Tiểu Liên từ từ trưởng thành, tự đến thành phố lớn, con bé gần như cũng không liên hệ với chúng tôi, chúng tôi gọi điện thoại cho nó, nó cái gì cũng không nguyện ý nói, nhưng sẽ đúng giò đưa tiền cho chúng tôi.”
Hạ Tịch Quán nghiêm túc nghe: “Như vậy à… vậy hai người có cảm thấy cô ta có cái gì khác thường hay không, hay nói cách khác, cô ta như hai người xa lạ so với trước kia?”
Cái này?
Bồ Trầm mẹ Trầm nhanh chóng liếc nhau một cái, bọn họ đều nhớ đến bộ dạng Trầm Tiểu Liên âm lãnh kia như độc xà lúc nãy, làm người ta sởn cả gai óc.
“Cái này…” Bó Trầm mẹ Trầm muốn nói lại thôi.
“Hai người không muốn nóï? Vậy thôi! Lúc đầu tôi còn định xin Lục tổng giúp hai người, dù sao hai người tiêu nhiều tiền như vậy, nhất định chính là một cái động không đáy, dựa vào Trằm Tiểu Liên, cô ta hẳn là không có được nhiều tiền như vậy… nhỉ?” Hạ Tịch Quán vô tội trừng mắt nhìn, vô cùng đáng tiếc nhìn bố Trầm mẹ Tràm.
Bồ Tràm mẹ Trầm vừa nghe hai mắt đều sáng, trong con mắt của bọn họ không có con gái gì, chỉ cần mình sống khá giả là được: “Chúng tôi nói, chúng tôi nói… Tiểu Liên trước đây rất ngoan ngoãn nhu nhược, thế nhưng vừa rồi nó như là biến thành một người khác, âm lãnh hung ác, còn làm cánh tay tôi gãy xương.”