Chương 2286:
Thế nhưng Hà Băng không đi.
“Băng Băng, em làm sao vậy, em có phải đã… cãi nhau với anh chị không?”
Hà Băng không trả lời câu hỏi này: “Chị Linh Linh, chị Hạ lúc nào sẽ đến ạ?”
“Ngày mai sẽ đến.”
“Vậy ngày mai em sẽ rời khỏi nơi này.”
Nói xong, Hà Băng vào phòng mình.
Diệp Linh càng thêm nghỉ ngờ, cô nhìn về phía Cố Dạ Cẩn: “Chồng à, Băng Băng đây là thế nào?”
Cố Dạ Cần hai tay đút trong túi quần, nhún vai: “Đi hỏi anh em một chút sẽ biết.”
“Buồn cười, nhất định là anh em làm Băng Băng giận rồi! Băng Băng là cô gái tốt biết bao, anh em thực sự là đang ở trong phúc không biết phúc, em sẽ đi tìm anh ấy ngay bây giờ!” Diệp Linh khí thế hung hăng đi tìm Diệp Minh tính sổ.
Diệp Linh tìm đến trước của phòng Diệp Minh, cô gõ cửa phòng: “Anh, là em, mở cửal”
Diệp Minh một mực trong phòng, anh đang lên cơn nghiện, đầu còn có chút váng, nhiệt độ cơ thể tăng lên, như đã sốt rồi.
Nghe được giọng của em gái, anh cũng không có mở cửa, chỉ cau mày nói: “Linh Linh, sao em cũng tới đây rồi, đừng quậy nữa, lập tức rời khỏi nơi này trở về đi!”
“Anh, chúng em là lo lắng anh nên mới tới nơi này, em hỏi anh, anh có phải đã chọc giận Băng Băng rôi không?” Diệp Linh tức giận nói.
Nghe được tên Hà Băng, Diệp Minh cảm giác trái tim của mình bị hung hăng vồ một cái: “Cô ấy, có ổn không?”
“Không ổn! Anh, anh có biết trong khoảng thời gian anh không ở đây, Băng Băng đã trải qua cái gì không, mẹ em ấy buộc em ấy gả cho Đường Ngọc, hai nhà Đường Dương gạt em ấy chuẩn bị hôn lễ xong xuôi hết rồi, thế nhưng ngày đại hôn, Băng Băng đào hôn, em ấy chạy tới nơi này tìm anh!”
Cái gì?
Diệp Minh cứng lại, cô đào hôn sao?
rang 7 Vừa rồi anh muốn hỏi một câu về chuyện của cô và Đường Ngọc bao nhiêu, nhưng anh không dám hỏi, anh chỉ có thể quyết tuyệt tình làm bộ phiền chán cô, đẩy cô ra, anh không biết cô đã đào hôn.
Nói như vậy, cô chưa gả cho Đường Ngọc!
“Anh, em là em anh, em biết anh không phải tên khốn, anh chắc chắn thích Băng Băng, thế nhưng nỗi băn khoăn của anh quá nhiều, hơn nữa thân phận và cơ thể hiện tại của anh, anh hoàn toàn có lý do cố tình gây sự đẩy Băng Băng ra. Nhưng anh à, anh biết phụ nữ chúng em ghét nhât cái gì không, đó chính là bọ anh tự cho mình đúng, cho là làm vậy tốt với bọn eml”
“Tính của Băng Băng anh còn không rõ sao, lần đào hôn này đã huyên náo xôn xao dư luận, em ấy là bỏ qua tất cả đi đến Miêu Cương xa xôi tìm anh, em ấy có thể dốc đi hết tất cả yêu một người, cô ấy so với bất luận kẻ nào chúng ta đều dũng cảm hơn rất nhiều.”
“Băng Băng chưa bao giò sợ theo anh chịu khổ, bao nhiêu gian nan và nguy hiểm em ấy cũng không sợ, em ấy sợ cái gì, chỉ là sợ trái tim của anh.”
“Trái tim của anh luôn đong đưa không kiên định nhữ thế, ba năm trước anh đã đẩy em ấy ra, hiện tại anh lần nữa đầy em ấy ra, đợi đến khi em ấy góp đủ thất vọng rôi, em ây liên đi thật.”
“Anh, em cũng mặc anh, tùy anh thế nào đấy! Ngày mai Quán Quán sẽ chạy tới nơi này, Băng Băng nói, ngày mai đợi Quán Quán tới sẽ rời đi.”
Nói xong, Diệp Linh cũng đi.
Bên tai Diệp Minh thanh tịnh, thế nhưng lời Diệp Linh nói không ngừng vang vọng, anh không biết Hà Băng đào hôn cần bao nhiêu dũng khí, cô cho anh vẫn là toàn bộ của cô.