Chương 2377:
Dương Kim Đậu thường thấy cô một mình ôm gối ngồi trên thảm, phía trước là cửa sổ sát đất thật to, cô xuyên qua mặt kính nhìn thế giới bên ngoài, không biết đang nhìn cái gì, nghĩ cái gì?
Hà Băng thường hay ngần người, một lần ngây người kéo dài đến tận trưa.
Cô còn không thích kêt giao bạn bè, luôn lủi thủi một mình.
Tối hôm đó, Hà Băng trở về biệt thự, ngã vào trong lòng Dương Kim Đậu.
Dương Kim Đậu ngửi được mùi rượu đầy người cô, nhanh chóng chau mày: “Băng Băng, con đi ra ngoài uống rượu à?”
Hà Băng nửa nhắm mắt, giọng nói mềm mại của thiếu nữ gián đoạn, mang theo làm nũng: “Ưm, uống… vài ly, mẹ ơi, mẹ đừng giận mà…”
Dương Kim Đậu rất không nỡ, bà biết Hà Băng yêu rất mãnh liệt, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, Diệp Minh nhiều lần rời đi và vứt bỏ đã khiến cô đâu rơi máu chảy.
Dương Kim Đậu vươn tay xoa xoa tóc Hà Băng: “Băng Băng, mẹ không tức giận, về sau đừng uống rượu nữa, rượu hại thân.”
Hà Băng chôn sâu đầu nhỏ vào trong lòng Dương Kim Đậu: “Con biết rồi mẹ, Sau này con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, con sẽ ở lại trường làm giảng viện, sẽ quen bạn trai mới, con sẽ sống thành dáng vẻ mẹ thích…”
Dương Kim Đậu đỏ bừng mắt, bà ôm lấy Hà Băng: “Băng Băng, mẹ không cần con sống thành dáng vẻ mẹ thích, mẹ chỉ hy vọng con có thể mỗi một ngày thật vui vẻ, hạnh phúc thôi.”
Hà Băng ôm mẹ của mình, thật lâu không nói gì.
Lúc này TV trong phòng khách đang phát tin tức, MC dùng tiếng phổ thông lưu loát nói — Vừa mới nhận được tin tức, Tiêu Thành – người đã được tại ngoại cách đây không lâu, vị Thành gia hoành phách hết thảy bến tàu, hô mưa gọi gió ở Đề Đô, đêm qua đã bị bắn. Thật bất hạnh, một viên đạn xuyên trái tim của anh ta, chết ngay tại chỗ…
Cái gì Tiêu Thành chết rồi?
Sau khi tin tức này phát đi, trên đời không còn một Tiêu Thành nào nữa.
Dương Kim Đậu ngơ ngân, bà hoàn toàn không ngờ Tiêu Thành có thể chết như vậy.
Tiêu Thành vậy mà đã chết!
Quá đột ngội.
Toàn bộ biệt thự lâm vào vắng lặng chết chóc, Dương Kim Đậu đều nghe được tiếng hít thở của chính mình, bà cúi đầu, nhìn về phía Hà Băng trong ngực.
Lúc này Hà Băng chậm rãi ngồi thẳng người, đôi mắt cô rơi vào trên TV.
Mái tóc đen nhánh xốc xếch xõa xuống, che khuất nét mặt Hà Băng, chỉ thấy đôi mắt ngà ngà say rơi vào trên ti vi, thật lâu không dời đi.
Dương Kim Đậu đã cảm thấy cơ thể Hà Băng chợt trở nên lạnh, đôi tay nhỏ bé của cô lạnh tựa khối băng.
“Băng Băng…” Dương Kim Đậu rất lo lắng.
Lúc này Hà Băng chậm rãi thu hồi ánh mắt, thanh âm của cô rất nhẹ: “Mẹ, con mệt rồi, lên lầu ngủ đây ạ.”
Nói xong, Hà Băng lên lầu, trở về phòng mình.
Dương Kim Đậu nhìn thân ảnh con gái biến mắt trong tầm mắt của mình, bà rất lo lắng Hà Băng, bởi vì khi nghe được tin Tiêu Thành chết, phản ứng Hà Băng quá mức bình tĩnh.
Dương Kim Đậu thật ra rất hy vọng Hà Băng có thể khóc lớn đại náo một hồi, thế nhưng không có gì cả, không chút phản ứng, dường như trong cuộc đời Hà Băng căn bản chưa từng xuất hiện con người tên Diệp Minh.
Dương Kim Đậu lo lắng rất lâu, thế nhưng thời gian trôi đi chứng minh bà dường như đã lo lắng thái quá, bởi vì Hà Băng vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời, dường như Tiêu Thành chết không nhâc lên bât kỳ sóng lớn trong cuộc sống cô.