Chương 1814:
Đi tới cửa phòng Diệp Linh, anh giơ tay nhắn chuông cửa.
Ding dong.
Bên trong không ai mở cửa.
Chuyện gì xảy ra?
Cô không ở đây?
Cố Dạ Cẩn lại ấn chuông cửa, thế nhưng vẫn chưa có người nào mở cửa.
Cô đi đâu?
Cố Dạ Cần đầy cửa phòng ra.
Cửa phòng cũng không khóa, rất dễ đẩy ra, Cố Dạ Cẩn đi vào, bên trong trống không, cũng không thấy được bóng dáng Diệp Linh đâu.
Cô không ở đây.
Cô vậy mà lại không ở đây.
Cố Dạ Cần đứng lặng trong phòng, một tay đút trong túi quần, tức đến bật cười, cô mời anh tới, anh tới rôi, cô lại không dang ở, đây là ý gì, cho anh leo cây, giỡn mặt anh à?
Có Dạ Cần lấy điện thoại ra, gọi một cú cho thư ký riêng của mình: “Tôi muốn biết Diệp Linh bây giờ đang ở đâu, NGAY, LẬP, TỨC!”
Rất nhanh, thư ký riêng đã hồi âm: “chủ tịch, mới vừa tra, Diệp tiểu thư bây giờ đang ở… ở trong phòng Sử tổng.”
“Cậu nói cái gì?” Cố Dạ Cẩn tắm kia khuôn mặt tuấn tú “xoát” một cái liền lạnh xuống, trên mi tâm anh khí đã dâng lên một tầng sương lạnh đáng sợ.
Cô vậy mà lại đến phòng lão sắc quỷ kia???
Cô Dạ Cân mặt không đôi sắc cúp điện thoại, đầu lưỡi đỉnh hàm phải một cái, anh từ trong cổ họng bật ra tiếng cười nhẹ tựa như thờ ơ lại khiến người rợn cả tóc gáy.
Ha.
Diệp Linh đã tới phòng Sử tổng, Sử tổng không nghĩ tới Diệp Linh tới thật, vừa rồi ở trong phòng bao lão đã nhận ra vẻ mờ ám giữa Cố Dạ Cần và Diệp Linh, người phụ nữ của Có Dạ Cần lão không dám động, nhưng Diệp Linh thật con mẹ nó quá đẹp, chính là yêu cơ gây tai hoạ, Sử tổng lại không nhịn được ngứa ngáy trong lòng.
“Diệp mỹ nhân, cô tới thật à?” Sử tổng nhào tới.
Diệp Linh nhanh nhẹn tránh sang bên cạnh một cái, tránh khỏi Sử tổng, trực tiếp để Sử tổng nhào hụt: “Sử tổng, đừng nóng lòng nha, chúng ta nên nói chuyện trước.”
“Nói cái gì?”
Diệp Linh nhìn về phía Sử tổng: “Nói về tuồng bắt dâm năm đó của mẹ tôi và Cố Hiền, thật sự là tuồng bắt dâm hay chỉ là Cố Hiền một phía tình nguyện và là một hồi âm mưu, là Cố Hiền mua thuốc mê chuốc mẹ tôi, đúng không?”
Sử tổng đã biết lai lịch Diệp Linh, hiện ại cái này là tin tức có giá trị nhất trên ay lão, lão đương nhiên sẽ không dễ dàng nói cho Diệp Linh như vậy.
Hiện tại nhìn ở khoảng cách gần, lại còn thêm tác dụng của rượu, Sử tổng nhìn khuôn mặt nhỏ như đóa hồng của Diệp Linh mà ngây dại, lão còn như có như không ngửi được mùi thơm cơ thể rên người Diệp Linh, là mùi thơm của hoa, thơm nức mũi.
“Diệp Linh, tôi có thể nói hết những gì ôi biết cho cô, song, tôi có được gì tốt nhỉ?” Sử tổng thô bỉ nhìn Diệp Linh.