Chương 2051:
Diệp Linh cảm giác mình cũng thật là kỳ quái, ngày thường đổi thành người đàn ông khác dám nói bậy với cô như vậy, cô đoán chừng sẽ ném giày cao gót tới rồi, thế nhưng người đàn ông này lại khiến cô không còn cách nào.
“Tôi không ăn nữa, buông ra.” Cô dùng sức giấy giụa ra khỏi ngực anh, hung dữ trợn mắt nhìn anh, trực tiếp đi ra.
Cố Dạ Cần nhìn bóng lưng nho nhỏ của cô, chậm rãi câu khóe môi, anh cười nói: “Măng cụt và hoa quả khác đều ở trong phòng khách, tự mình ăn đi.”
Diệp Linh nhìn đĩa trái cây để trên bàn trà phòng khách: “…”
Người đàn ông này là cô ý!
Diệp Linh ăn một cái măng cụt xong rồi cũng không ăn nữa, mang thai xong cô cũng không quá thèm ăn, loại hoa quả tính hàn này cô ăn một cái đễ đỡ thèm thôi.
Kỳ thực cô rất hiểu chuyện đó nha.
Ngồi ở trong phòng khách xem TV một chút, lúc đang say mê bỗng salon bên người cô sụp xuống phân nửa, Cố Dạ Cần tới, trong tay anh bưng một bát hoa sứ tỉnh xảo, trong bát múc canh: “Lát rồi xem, ăn canh trước đã.”
Diệp Linh tròng mắt, cô chau mày: “Có thịt, tôi không muốn ăn.”
Sau khi mang thai cô không thể thấy thịt luôn đấy chứ đừng nhắc tới ăn.
Lúc này điều khiển từ xa trong tay cô bị đoạt đi, màn hình “phụt” cái thành đen, TV bị anh tắt đi.
Anh vươn cánh tay qua vòng cái bụng nhỏ đang nhô ra của cô, ung dung ôm cô ngôi trên bắp đùi anh: “Ngoan, ăn chút canh thịt, không thể quá kén ăn, dinh dưỡng sẽ không cân đối, em không ăn nhưng con phải ăn.”
Lửa giận trong lòng Diệp Linh bùng lên, cô không thể coi TV à?
Cặp đùi mảnh khảnh bất mãn quơ quàng trên không trung, cô giơ quả đắm nhỏ đập vào bả vai anh tuấn của anh, cái miệng nhỏ như anh đào chu lên, nũng nịu lên án: “Tôi không ăn tôi không ăn, tôi muốn xem mà… Quán Quán còn nói anh là chồng của tôi, tôi thấy anh chẳng tốt đối với tôi chút nào GA…
Trong khoảng thời gian này cô được anh cưng chiều đến không chịu được chút xíu uất ức, hiện tại liền cao giọng lên án, trên gò má mêm đã đọng vài giọt nước mắt.
Cũng không phải thật sự muốn khóc, nhưng lại đã khóc lên.
Cố Dạ Cẩn cũng thực sự chịu thua dáng vẻ này của cô, chịu thua vẻ làm nũng ấy, anh đặt bát trên bàn trà trước người, ôm cô vừa hôn vừa dỗ: “Vợ ơi, đừng khóc nữa nhé? Em vừa khóc chồng liền đau lòng… bảo em ăn canh là để tốt cho em và con trai trong bụng, chồng tự tay chưng canh thịt, bên trong có chút đậu phụ cánh hoa… chỉ ăn vài hớp canh, không ăn thịt, vợ ngoan nha…”
Anh giơ ngón cái ra lau lệ trên mặt cô, cúi người hôn chỉ chít lên khuôn mặt nhỏ của cô.
Diệp Linh cũng thực sự yêu ớt, hai tay nhỏ bé siết vạt áo trước ngực anh, thân thể cô nho nhỏ gầy yếu, ngồi ở trong ngực anh thực sự giống như một cô gái nhỏ, cô vẫn còn đang bất mãn vặn vẹo, hai cái đùi mảnh khảnh cọ xát quần tây đắt tiền của anh, lưu lại nếp nhăn trên đó.
Dưới ánh đèn sáng ngời bọn họ ôm chặt lẫn nhau, trong đôi mắt đẹp long lanh ấy chứa lệ, là dáng vẻ cô gái yếu ớt, anh đau lòng vô cùng, ôm cô dỗ dành, hận không thể dâng hết nhu tình cho cô.
Diệp Linh dần dần dừng khóc, cô vùi trong ngực anh, một nửa là bị anh dỗ ngoan, phân nửa là do đã mệt nhoài.
Đâu mơ mơ màng màng, cô vươn hai tay ôm cổ người đàn ông: “Cố Dạ Găng”
Cô khe khẽ lưu luyến gọi tên anh.
Cố Dạ Cẩn cứng đờ, anh không biết tiếng “Cố Dạ Cẩn” này là vừa rồi do anh dạy cô, hay là đã thâm nhập cốt tủy cô.
“Ừ, anh ở đây.” Cố Dạ Cần dùng cánh tay trái nâng cơ thể nho nhỏ của cô lên, để cô thoải mái co trong ngực anh, tay phải múc canh, thổi thổi sau đưa tới bên môi cô: “Ngoan, ăn vài miếng nào.”