Chương 77: Phải Lộ Ra Át Chủ Bài
Hiện trường vô cùng hỗn loạn, phóng viên điên
cuồng chen lên, có người còn dẫm lên tay Lý Ngọc
Lan: “Chân, bỏ chân ra…”
Bà ta đau phát khóc lên.
Hạ Chấn Quốc bỏ đi, chỉ còn Hạ Tiểu Điệp ở đó,
cô ta vội vã chạy lên bảo vệ Lý Ngọc Lan: “Các
người mau tránh ra, các người dẫm tay mẹ tôi rồi.”
Các phóng viên lại quay sang chỉ trỏ Hạ Tiểu Điệp.
“Hạ Tiểu Điệp, cô cũng chẳng phải người tốt gì, có
mẹ như nào thì sẽ có con như vậy.”
“Tôi nhớ lúc Hạ Tịch Quán trở về, hai mẹ con cô
còn ba lần bốn lượt muốn hãm hại cô ấy, thật là
độc ác.”
“Hạ Tiểu Điệp, đáng đời cô bị bỏ rơi như vậy? Tô
thiếu sao có thể thích cô được chứ?”
Hạ Tiểu Điệp vốn phách lối chua ngoa bây giờ
cũng bị không ít người chửi lại, cũng có người
dẫm lên tay cô ta, khiến cô ta đau khóc thét lên.
Hai mẹ con co rúm lại thành một đoàn, giống như
đám chuột trên phố, mặc cho người người chửi
đánh.
Một lúc sau, đám bảo vệ mới xuất hiện, cố gắng
giải cứu mẹ con đang bị thương ra ngoài.
Lý Ngọc Lan cùng Hạ Tiểu Điệp trở về nhà, Hạ
Tiểu Điệp sợ hãi nói: “Mẹ, lần này bố rất tức giận,
nếu như bố đuổi hai mẹ con chúng ta đi thì phải
làm sao bây giờ? Bây giờ chúng ta không còn chỗ
nào để đi cả, đến cả cửa con cũng không dám
bước ra.”
Lý Ngọc Lan tức suýt chút cắn nát lợi, bà ta không
thể nghĩ tới có một ngày mình sẽ rơi vào tình cảnh
chật vật như vậy.
Lần này Hạ Tịch Quán tương kế tựu kế, khiến bà
ta tự làm lớn chuyện lên, sau đó tự phải gánh lấy
hậu quả.
Lần này dư luận vô cùng tức giận, bà ta đã bị đẩy
lên đầu sóng ngọn gió, bà ta đã không còn chỗ để
đi rồi, hơn nữa, tại sao bà ta phải đi chứ?
Bà ta vì Hạ Chấn Quốc, vì Hạ gia dâng hiến toàn
bộ thanh xuân, vị trí Hạ phu nhân này chỉ có thể
thuộc về bà ta.
Bà ta không thể thua.
Không cam tâm chịu thua.
Lý Ngọc Lan vỗ lên tay Hạ Tiểu Điệp an ủi: “Tiểu
Điệp, con về phòng nghỉ ngơi trước đi, yên tâm, tất
cả mọi chuyện cứ để mẹ xử lý.”
Hạ Tiểu Điệp liền trở về phòng.
Lý Ngọc Lan ngồi nghỉ một lúc, sau đó lấy điện
thoại ra ấn số gọi cho Hạ Tịch Quán.
Rất nhanh, điện thoại được kết nối, đầu bên kia,
giọng của Hạ Tịch Quán truyền tới: “Alo, dì à dì
vẫn khỏe chứ?”
Cuộc điện thoại này sớm nằm trong dự liệu của
Hạ Tịch Quán, giống như cô đang chờ bà ta gọi tới
vậy.
Nghe bộ dáng nhàn nhã kèm theo tia giễu cợt của
cô, Lý Ngọc Lan oán hận nắm chặt tay: “Hạ Tịch
Quán, cô cho rằng bố cô ly hôn với tôi thì cô sẽ
thắng sao?”
“Không phải sao, hay là dì còn chiêu nào nữa?”
Lý Ngọc Lan cười lạnh: “Hạ Tịch Quán, cô đúng là
không hiểu bố cô rồi, chỉ cần tôi còn giá trị với ông
ta, thì ông ta nhất định sẽ không bỏ tôi đâu, chúng
ta cứ chờ xem.”
Hạ Tịch Quán cong môi cười: “Được, tôi sẽ rửa
mắt mà xem, hy vọng dì có bản lĩnh thật sự, chứ
đừng để tôi nhìn thấy trò cười của dì nữa.”
Lý Ngọc Lan tắt máy, tức muốn đập vỡ điện thoại
ra, nhưng sau đó bà ta lại nhịn được, tiếp tục gọi
điện thoại cho Hạ Chấn Quốc.
Hạ Chắn Quốc không trở về, khoảng thời gian gần
đây ông ta thường xuyên qua đêm bên ngoài.
Lý Ngọc Lan gọi mấy cuộc cũng không thấy ông ta
nghe máy.
Lý Ngọc Lan không gọi nữa chuyển sang nhắn tin
cho Hạ Chấn Quốc: “Bố nuôi của em sắp tới đây,
muốn tham gia kỉ niệm ngày kết hôn của hai chúng
ta.
Rất nhanh, Hạ Chắn Quốc liền gọi lại.
Lúc này Hạ Tịch Quán đang ở Tam Á, cô thật sự
đến đây để tham ban.
Nghỉ phép trong biệt thự, Diệp Linh cắm ống hút
vào một quả dừa rồi đưa cho Hạ Tịch Quán:
“Quán Quán, lần này Lý Ngọc Lan coi như là rơi
vào đường cùng rồi nhỉ.”
Hạ Tịch Quán bỏ điện thoại xuống: “Đừng nóng
vội, Lý Ngọc Lan chắc chắn còn có đại chiêu, máy
năm nay bà ta có thể ngồi vững trên chiếc ghé Hạ
phu nhân là vì bà ta đã xuất sắc hoàn thành vai trò
một người vợ hiền, bà ta dùng quan hệ của mình
kéo về cho Hạ thị không ít mối làm ăn, một kích
này của mình, sẽ khiến cho Lý Ngọc Lan phải lộ ra
át chủ bài.”…
Diệp Linh cũng cong môi lên cười: “Một khi lộ ra át
chủ bài, thì ngày chết của bà ta cũng không còn xa nữa.