Chu Triển Luân nhất thời tỉnh táo lại, áp chế tức giận trong lòng, chắp tay nói:
- Chu huynh, vừa nãy ta cũng là quá mức buồn bực, còn xin bỏ qua cho, có điều cường giả của Minh Nguyệt đế quốc các ngươi đến tột cùng lúc nào mới đến? Nếu để cho Đoạn phó tông chủ bị người Lam Quang học viện chộp được, như vậy sẽ không hay.
Chu Kinh Nghĩa lắc đầu nói:
- Tin tức ta ở thời điểm người Lam Quang học viện vừa tới liền truyền đi, thế nhưng các đại nhân lúc nào đến, ta liền không rõ ràng.
- Chúng ta đã đến.
Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng vang lên, vèo vèo, từ giữa bầu trời đột nhiên rơi xuống hai người, hai người này thân mặc đấu bồng màu đen, cả người quanh quẩn khí lưu, làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh lẽo, quái dị, nhìn một chút, ngay cả huyết mạch cũng như muốn đông lại.
Chu Kinh Nghĩa khom người nói:
- Chu Kinh Nghĩa bái kiến hai vị đại nhân.
- Ừm.
Một tên trong đó gật gù, lạnh lùng nói:
- Chúng ta nhận được tin tức của ngươi, liền ngay lập tức chạy tới, nói đi, đến tột cùng phát sinh cái gì?
Chu Kinh Nghĩa vội vàng nói ra tình huống trước đó.
- Hai vị đại nhân, mời hỗ trợ cứu Đoạn phó tông chủ, Huyền Cơ Tông ta nhất định cảm kích bất tận.
Chu Triển Luân lo lắng nói.
Hiện tại lãng phí thời gian càng nhiều, cơ hội cứu Đoạn Thiên Lang liền càng nhỏ.
- Cửu Trần?
Hai người đội đấu bồng liếc mắt nhìn nhau, trong con ngươi đều lộ ra một tia tinh mang:
- Chuyện này chúng ta biết rồi, nơi này có một viên Liệu Thương Đan, ngươi nhanh chữa lành thương thế trên người, chúng ta lập tức xuất phát.
Một người trong đó ném cho Chu Triển Luân một viên đan dược tỏa ra mùi thuốc nồng nặc,.
- Đa tạ hai vị đại nhân.
Chu Triển Luân vội vàng dùng đan dược, khoanh chân an dưỡng, nhưng đột nhiên, con mắt của hắn rộng mở, lộ ra vẻ hoảng sợ, từng tia lục mang bò lên trên tròng mắt, có vẻ cực kỳ yêu dị.
- Các ngươi... Tại sao...
Chu Triển Luân ôm yết hầu, thân thể kịch liệt co giật, phát sinh ạch ạch khàn giọng, trong miệng lại tuôn ra máu tươi màu xanh sẫm, hai con mắt nhìn chòng chọc vào hai tên đội đấu bồng.
Một người trong đó cười gằn, hờ hững nói:
- Ngươi hiện tại đã trúng Cửu U Thi độc, nếu như không có thuốc giải, không ra nửa canh giờ, ngươi sẽ bởi vì Thi độc khuếch tán, hóa thành một bãi nước mủ, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội sống sót, nói cho ta, Huyền Cơ Tông các ngươi muốn từ Lam Quang học viện được cái gì?
Chu Triển Luân ôm yết hầu, thống khổ nói:
- Ta... Không biết...
Một người đội đấu bồng duỗi ra tay phải, xen vào lồng ngực của Chu Triển Luân, đau đớn kịch liệt, khiến cho cả người Chu Triển Luân co giật, trong tròng mắt tràn đầy hoảng sợ.
Con ngươi hắn lạnh lùng, phảng phất như đang làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể, lạnh nhạt nói:
- Vậy ngươi nói cho ta, ngươi biết cái gì?
- Ta... Cái gì... cũng... Không biết...
- A!
Tay phải của người đội đấu bồng kia, ở trong lồng ngực của Chu Triển Luân giảo động lên, khiến cho Chu Triển Luân kêu thảm thiết.
- Ngươi đường đường Huyền Cơ Tông Thái Thượng trưởng lão, sẽ không đến mức một ít đồ cũng không biết chứ? Nếu như không nói, ta tin tưởng ngươi sẽ hối hận.
Người đội đấu bồng liếm đầu lưỡi, ánh mắt tàn nhẫn.
- Ta... Thật sự... Không biết...
Chu Triển Luân thống khổ lên tiếng.
Hắn sắp khóc a, nếu như hắn biết, khẳng định sẽ nói ra, chỉ tiếc, hắn chỉ là một Thái Thượng trưởng lão, căn bản tiếp xúc không tới cơ mật cao cấp nhất, đừng nói hắn, ngay cả Đoạn Thiên Lang phó tông chủ, cũng chưa chắc biết toàn bộ.
Người đội đấu bồng nhíu mày, lạnh giọng nói:
- Đã như vậy, cần ngươi làm gì.
Trong con mắt của hắn lướt qua một tia lệ mang, tay phải dùng sức xoắn một cái, lôi kéo, xì xì, một trái tim còn nóng hầm hập, nhảy lên, bị hắn mạnh mẽ móc ra, sau đó phù một tiếng, nắm đến nổ tung.
- Ạch!
Chu Triển Luân mở to hai mắt, nhìn trái tim của mình bị bóp nát, ánh mắt dần dần ảm đạm, vô lực ngã nhào trên đất.
Ánh mắt của hắn tựa hồ muốn nói, tại sao!
Chu Kinh Nghĩa ngơ ngác nhìn tình cảnh này, nuốt nước miếng.
- Đại nhân, chuyện này... Chúng ta không phải cùng Huyền Cơ Tông là minh hữu sao?
Người đội đấu bồng kia lạnh lẽo xẹt qua người hắn, khiến cho hắn cả người lông tơ dựng thẳng, trong lòng phát lạnh.
Một người trong đó lạnh như băng nói:
- Lo làm Thánh Phỉ Thành thành chủ của ngươi đi, chuyện không nên hỏi thì không nên hỏi, không nên nói thì không cần nói.
- Vâng!
Chu Kinh Nghĩa liền cúi đầu.
Loạch xoạch!
Hai người đội đấu bồng phóng lên trời, trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.
Lúc này Chu Kinh Nghĩa mới thở phào, sờ sờ mồ hôi trán.
Giữa bầu trời.
Hai người đội đấu bồng xa xa nhìn phương hướng đám người Diệp Huyền rời đi.
Một người trong đó nói:
- Cửu Trần, người này là Lam Quang học viện viện phó, thực lực bây giờ, nên có thể so với cường giả cấp bảy đỉnh phong, hai chúng ta liên thủ, khoảng chừng có năm phần mười tỷ lệ thắng, muốn ra tay hay không?
Một người khác đứng lặng chốc lát, tà tà cười một tiếng nói:
- Đây là sự việc của Huyền Cơ Tông cùng Lam Quang học viện, chúng ta, chỉ cần xem trò vui là được, cần gì phải dính líu vào trong đó, để bọn họ chó cắn chó, chẳng phải là càng tốt hơn sao?
Người kia trầm tư chốc lát, đột nhiên nở nụ cười:
- Nói không sai, lần này Huyền Cơ Tông là muốn cùng Lam Quang học viện làm một vố lớn, hiện nay chúng ta chỉ biết, bọn họ là nhìn chằm chằm bảo vật nào đó trong Lam Quang học viện, đến tột cùng là bảo vật gì, có thể làm cho Huyền Cơ Tông điên cuồng như vậy?
- Chúng ta lẳng lặng nhìn là tốt rồi, ta không tin, Huyền Cơ Tông sẽ không lộ ra chút kẽ hở.
Dứt tiếng, hai bóng người trong nháy mắt biến mất.
Sau hai canh giờ, đám người Diệp Huyền bình yên trở lại Lam Quang học viện.
Thời điểm Luyện Kim Phi Chu xuất hiện ở bầu trời Lam Quang học viện, đồng thời Cửu Trần cung phụng áp giải đám người Đoạn Thiên Lang bay lượn xuống, toàn bộ Lam Quang học viện đều kinh ngạc đến ngây người.
- Này không phải Đoạn Thiên Lang sao, làm sao...
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
- Lẽ nào học viện chúng ta phái người tấn công Huyền Cơ Tông?
Rất nhiều đạo sư căn bản không biết chuyện, tất cả đều chấn động mở miệng, từng cái từng cái cực kỳ khiếp sợ.
Mà một màn này, tương tự bị rất nhiều cường giả ẩn núp ở trong Lam Quang Thành quan tâm đến, từng cái từng cái trợn mắt ngoác mồm.
Đoạn Thiên Lang, Tà Sát, Lãnh Vô Tẫn, ba người bọn họ ở trên Mộng Cảnh Bình Nguyên tiếng tăm rất lớn, Võ Vương trong Lam Quang Thành, đều đến từ các thế lực lớn, biết bọn hắn tự nhiên không ít.
- Chu huynh, vừa nãy ta cũng là quá mức buồn bực, còn xin bỏ qua cho, có điều cường giả của Minh Nguyệt đế quốc các ngươi đến tột cùng lúc nào mới đến? Nếu để cho Đoạn phó tông chủ bị người Lam Quang học viện chộp được, như vậy sẽ không hay.
Chu Kinh Nghĩa lắc đầu nói:
- Tin tức ta ở thời điểm người Lam Quang học viện vừa tới liền truyền đi, thế nhưng các đại nhân lúc nào đến, ta liền không rõ ràng.
- Chúng ta đã đến.
Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng vang lên, vèo vèo, từ giữa bầu trời đột nhiên rơi xuống hai người, hai người này thân mặc đấu bồng màu đen, cả người quanh quẩn khí lưu, làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh lẽo, quái dị, nhìn một chút, ngay cả huyết mạch cũng như muốn đông lại.
Chu Kinh Nghĩa khom người nói:
- Chu Kinh Nghĩa bái kiến hai vị đại nhân.
- Ừm.
Một tên trong đó gật gù, lạnh lùng nói:
- Chúng ta nhận được tin tức của ngươi, liền ngay lập tức chạy tới, nói đi, đến tột cùng phát sinh cái gì?
Chu Kinh Nghĩa vội vàng nói ra tình huống trước đó.
- Hai vị đại nhân, mời hỗ trợ cứu Đoạn phó tông chủ, Huyền Cơ Tông ta nhất định cảm kích bất tận.
Chu Triển Luân lo lắng nói.
Hiện tại lãng phí thời gian càng nhiều, cơ hội cứu Đoạn Thiên Lang liền càng nhỏ.
- Cửu Trần?
Hai người đội đấu bồng liếc mắt nhìn nhau, trong con ngươi đều lộ ra một tia tinh mang:
- Chuyện này chúng ta biết rồi, nơi này có một viên Liệu Thương Đan, ngươi nhanh chữa lành thương thế trên người, chúng ta lập tức xuất phát.
Một người trong đó ném cho Chu Triển Luân một viên đan dược tỏa ra mùi thuốc nồng nặc,.
- Đa tạ hai vị đại nhân.
Chu Triển Luân vội vàng dùng đan dược, khoanh chân an dưỡng, nhưng đột nhiên, con mắt của hắn rộng mở, lộ ra vẻ hoảng sợ, từng tia lục mang bò lên trên tròng mắt, có vẻ cực kỳ yêu dị.
- Các ngươi... Tại sao...
Chu Triển Luân ôm yết hầu, thân thể kịch liệt co giật, phát sinh ạch ạch khàn giọng, trong miệng lại tuôn ra máu tươi màu xanh sẫm, hai con mắt nhìn chòng chọc vào hai tên đội đấu bồng.
Một người trong đó cười gằn, hờ hững nói:
- Ngươi hiện tại đã trúng Cửu U Thi độc, nếu như không có thuốc giải, không ra nửa canh giờ, ngươi sẽ bởi vì Thi độc khuếch tán, hóa thành một bãi nước mủ, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội sống sót, nói cho ta, Huyền Cơ Tông các ngươi muốn từ Lam Quang học viện được cái gì?
Chu Triển Luân ôm yết hầu, thống khổ nói:
- Ta... Không biết...
Một người đội đấu bồng duỗi ra tay phải, xen vào lồng ngực của Chu Triển Luân, đau đớn kịch liệt, khiến cho cả người Chu Triển Luân co giật, trong tròng mắt tràn đầy hoảng sợ.
Con ngươi hắn lạnh lùng, phảng phất như đang làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể, lạnh nhạt nói:
- Vậy ngươi nói cho ta, ngươi biết cái gì?
- Ta... Cái gì... cũng... Không biết...
- A!
Tay phải của người đội đấu bồng kia, ở trong lồng ngực của Chu Triển Luân giảo động lên, khiến cho Chu Triển Luân kêu thảm thiết.
- Ngươi đường đường Huyền Cơ Tông Thái Thượng trưởng lão, sẽ không đến mức một ít đồ cũng không biết chứ? Nếu như không nói, ta tin tưởng ngươi sẽ hối hận.
Người đội đấu bồng liếm đầu lưỡi, ánh mắt tàn nhẫn.
- Ta... Thật sự... Không biết...
Chu Triển Luân thống khổ lên tiếng.
Hắn sắp khóc a, nếu như hắn biết, khẳng định sẽ nói ra, chỉ tiếc, hắn chỉ là một Thái Thượng trưởng lão, căn bản tiếp xúc không tới cơ mật cao cấp nhất, đừng nói hắn, ngay cả Đoạn Thiên Lang phó tông chủ, cũng chưa chắc biết toàn bộ.
Người đội đấu bồng nhíu mày, lạnh giọng nói:
- Đã như vậy, cần ngươi làm gì.
Trong con mắt của hắn lướt qua một tia lệ mang, tay phải dùng sức xoắn một cái, lôi kéo, xì xì, một trái tim còn nóng hầm hập, nhảy lên, bị hắn mạnh mẽ móc ra, sau đó phù một tiếng, nắm đến nổ tung.
- Ạch!
Chu Triển Luân mở to hai mắt, nhìn trái tim của mình bị bóp nát, ánh mắt dần dần ảm đạm, vô lực ngã nhào trên đất.
Ánh mắt của hắn tựa hồ muốn nói, tại sao!
Chu Kinh Nghĩa ngơ ngác nhìn tình cảnh này, nuốt nước miếng.
- Đại nhân, chuyện này... Chúng ta không phải cùng Huyền Cơ Tông là minh hữu sao?
Người đội đấu bồng kia lạnh lẽo xẹt qua người hắn, khiến cho hắn cả người lông tơ dựng thẳng, trong lòng phát lạnh.
Một người trong đó lạnh như băng nói:
- Lo làm Thánh Phỉ Thành thành chủ của ngươi đi, chuyện không nên hỏi thì không nên hỏi, không nên nói thì không cần nói.
- Vâng!
Chu Kinh Nghĩa liền cúi đầu.
Loạch xoạch!
Hai người đội đấu bồng phóng lên trời, trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.
Lúc này Chu Kinh Nghĩa mới thở phào, sờ sờ mồ hôi trán.
Giữa bầu trời.
Hai người đội đấu bồng xa xa nhìn phương hướng đám người Diệp Huyền rời đi.
Một người trong đó nói:
- Cửu Trần, người này là Lam Quang học viện viện phó, thực lực bây giờ, nên có thể so với cường giả cấp bảy đỉnh phong, hai chúng ta liên thủ, khoảng chừng có năm phần mười tỷ lệ thắng, muốn ra tay hay không?
Một người khác đứng lặng chốc lát, tà tà cười một tiếng nói:
- Đây là sự việc của Huyền Cơ Tông cùng Lam Quang học viện, chúng ta, chỉ cần xem trò vui là được, cần gì phải dính líu vào trong đó, để bọn họ chó cắn chó, chẳng phải là càng tốt hơn sao?
Người kia trầm tư chốc lát, đột nhiên nở nụ cười:
- Nói không sai, lần này Huyền Cơ Tông là muốn cùng Lam Quang học viện làm một vố lớn, hiện nay chúng ta chỉ biết, bọn họ là nhìn chằm chằm bảo vật nào đó trong Lam Quang học viện, đến tột cùng là bảo vật gì, có thể làm cho Huyền Cơ Tông điên cuồng như vậy?
- Chúng ta lẳng lặng nhìn là tốt rồi, ta không tin, Huyền Cơ Tông sẽ không lộ ra chút kẽ hở.
Dứt tiếng, hai bóng người trong nháy mắt biến mất.
Sau hai canh giờ, đám người Diệp Huyền bình yên trở lại Lam Quang học viện.
Thời điểm Luyện Kim Phi Chu xuất hiện ở bầu trời Lam Quang học viện, đồng thời Cửu Trần cung phụng áp giải đám người Đoạn Thiên Lang bay lượn xuống, toàn bộ Lam Quang học viện đều kinh ngạc đến ngây người.
- Này không phải Đoạn Thiên Lang sao, làm sao...
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
- Lẽ nào học viện chúng ta phái người tấn công Huyền Cơ Tông?
Rất nhiều đạo sư căn bản không biết chuyện, tất cả đều chấn động mở miệng, từng cái từng cái cực kỳ khiếp sợ.
Mà một màn này, tương tự bị rất nhiều cường giả ẩn núp ở trong Lam Quang Thành quan tâm đến, từng cái từng cái trợn mắt ngoác mồm.
Đoạn Thiên Lang, Tà Sát, Lãnh Vô Tẫn, ba người bọn họ ở trên Mộng Cảnh Bình Nguyên tiếng tăm rất lớn, Võ Vương trong Lam Quang Thành, đều đến từ các thế lực lớn, biết bọn hắn tự nhiên không ít.