Dường như cảm nhận được Diệp Huyền tin tưởng, lại cân nhắc đến bối cảnh bao sương thiên cấp cho nên luyện hồn sư của ghế hoàng cấp không đấu giá.
- Hiện tại có bằng hữu nào đấu giá không, có ai ra giá cao hơn bốn trăm vạn không?
Trên đài đấu giá, đấu giá sư nhìn bốn phía, hắn hỏi theo lệ cũ.
- Nếu không có ai ra giá, như vậy...
Thời điểm đấu giá sư sắp hạ chùy, đột nhiên có giọng nói nhàn nhạt vang lên.
- Bốn trăm linh một vạn.
Xôn xao.
Toàn trường xôn xao, quay đầu nhìn lại, giọng nói tới từ bao sương thiên cấp.
- Là Chu Thanh Ngọc.
Diệp Huyền cau mày ra giá.
- Năm trăm vạn!
Hắn trực tiếp thêm một trăm vạn.
- Năm trăm linh một vạn.
Khóe miệng Chu Thanh Ngọc mỉm cười, hắn lạnh lùng nhìn sang chỗ của Diệp Huyền.
Lúc trước Diệp Huyền và Đông Phương Tử Ti có bộ dạng thân mật như thế làm hắn thập phần khó chịu, bởi vậy hắn quyết định làm Diệp Huyền đẹp mặt trên đấu giá lần này.
- Đại ca quả nhiên là đại ca.
Chu Khinh Vi đứng bên cạnh hưng phấn không thôi.
- Ồ, tại sao Chu Thanh Ngọc lại náo với Huyền Diệp?
- Chẳng lẽ là vì Đông Phương Tử Ti.
Hai người Tần Vũ và Mộ Dung Vân Nghĩa lúc này cũng sững sờ, chợt bừng tỉnh đại ngộ, khóe miệng bọn họ nở nụ cười lạnh.
Trong rạp, sắc mặt Diệp Huyền lúc này âm trầm như nước, hắn làm sao không nhìn ra Chu Thanh Ngọc đang cố ý buồn nôn chính mình.
Diệp Huyền tuyệt đối không buông tha Sinh Tức Đằng, hắn phải mua được bằng mọi giá.
- Sáu trăm vạn.
Diệp Huyền lạnh lùng ra giá.
- Ha ha, hồn tinh Sinh Tức Đằng đặc thù như thế, bản thiếu gia ngược lại muốn mua sắm vuốt vuốt vuốt vuốt, sáu trăm linh một vạn.
Chu Thanh Ngọc lãnh đạm lên tiếng, giọng nói của hắn vang vọng phòng đấu giá mang theo một tia cười lạn.
- Là Chu gia Chu Thanh Ngọc.
- Đệ tử thiên tài Lam Quang học viện, thiên tài chói mắt nhất Chu gia.
- Tại sao hắn chống lại Huyền Diệp?
Trên phòng đấu giá xôn xao không thôi, trong hai bao sương thiên cấp đang so đấu với nhau.
Người trong bao sương thiên cấp là nhân vật uy tín không nhỏ, tuy không nhìn thấy bóng dáng nhưng giọng nói dễ nghe, ai cũng có thể nhìn ra.
Bởi vậy Chu Thanh Ngọc mới mở miệng đã bị người ta đoán ra thân phận.
Lúc trước Diệp Huyền và La Thành tiến vào phòng số 21 cũng bị không ít đệ tử hào phú nhìn thấy, bởi vậy thân phận của phòng số 21 cũng truyền ra ngoài.
Nhìn thấy người trong bao sương thiên cấp là ai, rất nhiều quý tộc và võ giả nơi đây hưng phấn.
- La gia quá mức không lý trí, đắc tội một trong bốn đại hào phú Tần gia cũng thôi đi, lúc nào lại chọc tới Chu gia rồi?
Đừng nghe Chu Thanh Ngọc nói là mua vuốt vuốt vuốt vuốt, mỗi lần tăng giá chỉ hơn Huyền Diệp một vạn, rõ ràng đang buồn nôn đối phương.
- Bảy trăm vạn.
Diệp Huyền bất động thanh sắc, tiếp tục ra giá.
- Bảy trăm linh một vạn.
Quả nhiên Chu Thanh Ngọc chỉ tăng thêm một vạn.
- Một ngàn vạn.
Diệp Huyền lạnh lùng nói, giọng nói vang lên nhàn nhạt.
- Họ Chu, nghe nói Chu gia các ngươi là một trong bốn đại hào phú, không đến mức mỗi lần tăng gia chỉ tăng một vạn a? Người biết rõ nhận ra ngươi là Chu gia đại công tử, người không biết còn tưởng là dế nhĩu ở trong xó xĩnh nào bò ra ngoài đấy.
Diệp Huyền nói lời này làm toàn trường hưng phấn.
Đây là tiết tấu trở mặt với nhau ah.
Đấu giá hội có nhiều người tham gia, vật phẩm bán đấu giá ít, trên cơ bản chín thành người tới đây chỉ để xem náo nhiệt, cho nên khách quý náo càng hung ác bọn họ càng vui vẻ.
Sở dĩ nguyện ý bỏ tiền tham gia đấu giá hội này chính là vì muốn biết một chút về bảo vật, cũng muốn xem các gia tộc giao phong với nhau.
Không nghĩ tới đấu giá hội vừa mới bắt đầu mà hai bao sương thiên cấp cũng đã đấu nhau, lúc này làm mọi người hưng phấn hô lên.
Vừa nghe những lời kia liền chậc chậc lưỡi, La gia cũng thật to gan, dám nói với Chu gia đại công tử như vậy, nếu như nói Chu gia đại công tử là dế nhũi, như vậy cả Hạo Thiên đế quốc này chẳng có người giàu có.
Nhưng mỗi lần Chu Thanh Ngọc chỉ tăng giá một vạn cũng làm mọi người hiểu hắn đang cố ý buồn nôn Huyền Diệp chứ không phải thực vì Sinh Tức Đằng.
Chu Thanh Ngọc lạnh lùng lên tiếng;
- Như vậy thì coi là rễ hành gì? Bản thiếu gia nguyện ý ra giá như thế thì liên quan gì tới ngươi, có tiền cứ tiếp tục tăng giá, không bỏ ra nổi thì thôi, tính là cái gì chứ.
- Thật không? Nghe nói Chu đại công tử tài lực hùng hậu ah, đã như thế chúng ta đổi phương thức, huyền tệ ra quá không có ý nghĩa, không bằng đổi huyền thạch, tại hạ ra một ngàn khối huyền thạch hạ phẩm mua hồn tinh Sinh Tức Đằng.
Diệp Huyền lên tiếng trào phúng, hắn nói chuyện giống như đùa giỡn:
- Không biết Chu đại công tử có thể ra bao nhiêu?
Một ngàn khối huyền thạch hạ phẩm?
Xôn xao.
Toàn trường lập tức sôi trào.
Huyền tệ, huyền thạch đều là tiền thông dụng.
Nhưng luận giá trị huyền thạch hoàn toàn vượt qua huyền tệ.
Bởi vậy trong tình huống có thể dùng huyền tệ thì không ai sử dụng tới huyền thạch.
Một ngàn huyền thạch hạ phẩm là một ngàn vạn huyền tệ, biểu hiện giá trị như nhau nhưng trong mắt mọi người, giá trị của huyền thạch cao hơn huyền tệ nhiều lắm.
Quả nhiên Diệp Huyền vừa ra một ngàn huyền thạch hạ phẩm, Chu Thanh Ngọc lập tức không ra giá.
Nếu như Diệp Huyền tiếp tục tăng giá huyền tệ, như vậy hắn hoàn toàn có thể lại tăng giá tiếp, nhưng Diệp Huyền ra giá là huyền thạch, lập tức làm hắn kiêng kị, một khi hắn tiếp tục báo giá, đối phương lại không muốn chẳng phải hắn ăn thiệt thòi?
- Như thế nào? Chu đại công tử không ra giá hay sao? Có phải trên người không có huyền thạch? Không có thì nói với ta một tiếng, ta ngược lại có thể cho ngươi mượn một ít.
Thấy Chu Thanh Ngọc cả buổi không nói lời nào, Diệp Huyền lập tức trào phúng nói nói.
- Ha ha, một ngàn khối huyền thạch hạ phẩm, các hạ đúng là biết ra giá, nếu ngươi đã khát vọng với hồn tinh Sinh Tức Đằng như thế tại hạ cũng làm người tốt.
Chu Thanh Ngọc mỉa mai nói ra:
- Dùng một ngàn khối huyền thạch hạ phẩm mua sắm một khối giá mấy trăm vạn huyền tệ, các hạ quả thật là tài đại khí thô ah, ha ha ha ha ha.
- Được rồi, vị tiên sinh này dùng một ngàn khối huyền thạch hạ phẩm mua được hồn tinh Sinh Tức Đằng đặc thù, ta chúc mừng vị tiền sinh này.
Đấu giá sư thấy tình huống như thế cũng gõ chùy kết thúc.
Người trong phòng đấu giá nhìn sang bao sương của Diệp Huyền đều lộ ra vẻ mặt im lặng, mặc cho ai cũng biết La gia Huyền Diệp là bị Chu gia Chu Thanh Ngọc công tử buồn nôn.
- Hiện tại có bằng hữu nào đấu giá không, có ai ra giá cao hơn bốn trăm vạn không?
Trên đài đấu giá, đấu giá sư nhìn bốn phía, hắn hỏi theo lệ cũ.
- Nếu không có ai ra giá, như vậy...
Thời điểm đấu giá sư sắp hạ chùy, đột nhiên có giọng nói nhàn nhạt vang lên.
- Bốn trăm linh một vạn.
Xôn xao.
Toàn trường xôn xao, quay đầu nhìn lại, giọng nói tới từ bao sương thiên cấp.
- Là Chu Thanh Ngọc.
Diệp Huyền cau mày ra giá.
- Năm trăm vạn!
Hắn trực tiếp thêm một trăm vạn.
- Năm trăm linh một vạn.
Khóe miệng Chu Thanh Ngọc mỉm cười, hắn lạnh lùng nhìn sang chỗ của Diệp Huyền.
Lúc trước Diệp Huyền và Đông Phương Tử Ti có bộ dạng thân mật như thế làm hắn thập phần khó chịu, bởi vậy hắn quyết định làm Diệp Huyền đẹp mặt trên đấu giá lần này.
- Đại ca quả nhiên là đại ca.
Chu Khinh Vi đứng bên cạnh hưng phấn không thôi.
- Ồ, tại sao Chu Thanh Ngọc lại náo với Huyền Diệp?
- Chẳng lẽ là vì Đông Phương Tử Ti.
Hai người Tần Vũ và Mộ Dung Vân Nghĩa lúc này cũng sững sờ, chợt bừng tỉnh đại ngộ, khóe miệng bọn họ nở nụ cười lạnh.
Trong rạp, sắc mặt Diệp Huyền lúc này âm trầm như nước, hắn làm sao không nhìn ra Chu Thanh Ngọc đang cố ý buồn nôn chính mình.
Diệp Huyền tuyệt đối không buông tha Sinh Tức Đằng, hắn phải mua được bằng mọi giá.
- Sáu trăm vạn.
Diệp Huyền lạnh lùng ra giá.
- Ha ha, hồn tinh Sinh Tức Đằng đặc thù như thế, bản thiếu gia ngược lại muốn mua sắm vuốt vuốt vuốt vuốt, sáu trăm linh một vạn.
Chu Thanh Ngọc lãnh đạm lên tiếng, giọng nói của hắn vang vọng phòng đấu giá mang theo một tia cười lạn.
- Là Chu gia Chu Thanh Ngọc.
- Đệ tử thiên tài Lam Quang học viện, thiên tài chói mắt nhất Chu gia.
- Tại sao hắn chống lại Huyền Diệp?
Trên phòng đấu giá xôn xao không thôi, trong hai bao sương thiên cấp đang so đấu với nhau.
Người trong bao sương thiên cấp là nhân vật uy tín không nhỏ, tuy không nhìn thấy bóng dáng nhưng giọng nói dễ nghe, ai cũng có thể nhìn ra.
Bởi vậy Chu Thanh Ngọc mới mở miệng đã bị người ta đoán ra thân phận.
Lúc trước Diệp Huyền và La Thành tiến vào phòng số 21 cũng bị không ít đệ tử hào phú nhìn thấy, bởi vậy thân phận của phòng số 21 cũng truyền ra ngoài.
Nhìn thấy người trong bao sương thiên cấp là ai, rất nhiều quý tộc và võ giả nơi đây hưng phấn.
- La gia quá mức không lý trí, đắc tội một trong bốn đại hào phú Tần gia cũng thôi đi, lúc nào lại chọc tới Chu gia rồi?
Đừng nghe Chu Thanh Ngọc nói là mua vuốt vuốt vuốt vuốt, mỗi lần tăng giá chỉ hơn Huyền Diệp một vạn, rõ ràng đang buồn nôn đối phương.
- Bảy trăm vạn.
Diệp Huyền bất động thanh sắc, tiếp tục ra giá.
- Bảy trăm linh một vạn.
Quả nhiên Chu Thanh Ngọc chỉ tăng thêm một vạn.
- Một ngàn vạn.
Diệp Huyền lạnh lùng nói, giọng nói vang lên nhàn nhạt.
- Họ Chu, nghe nói Chu gia các ngươi là một trong bốn đại hào phú, không đến mức mỗi lần tăng gia chỉ tăng một vạn a? Người biết rõ nhận ra ngươi là Chu gia đại công tử, người không biết còn tưởng là dế nhĩu ở trong xó xĩnh nào bò ra ngoài đấy.
Diệp Huyền nói lời này làm toàn trường hưng phấn.
Đây là tiết tấu trở mặt với nhau ah.
Đấu giá hội có nhiều người tham gia, vật phẩm bán đấu giá ít, trên cơ bản chín thành người tới đây chỉ để xem náo nhiệt, cho nên khách quý náo càng hung ác bọn họ càng vui vẻ.
Sở dĩ nguyện ý bỏ tiền tham gia đấu giá hội này chính là vì muốn biết một chút về bảo vật, cũng muốn xem các gia tộc giao phong với nhau.
Không nghĩ tới đấu giá hội vừa mới bắt đầu mà hai bao sương thiên cấp cũng đã đấu nhau, lúc này làm mọi người hưng phấn hô lên.
Vừa nghe những lời kia liền chậc chậc lưỡi, La gia cũng thật to gan, dám nói với Chu gia đại công tử như vậy, nếu như nói Chu gia đại công tử là dế nhũi, như vậy cả Hạo Thiên đế quốc này chẳng có người giàu có.
Nhưng mỗi lần Chu Thanh Ngọc chỉ tăng giá một vạn cũng làm mọi người hiểu hắn đang cố ý buồn nôn Huyền Diệp chứ không phải thực vì Sinh Tức Đằng.
Chu Thanh Ngọc lạnh lùng lên tiếng;
- Như vậy thì coi là rễ hành gì? Bản thiếu gia nguyện ý ra giá như thế thì liên quan gì tới ngươi, có tiền cứ tiếp tục tăng giá, không bỏ ra nổi thì thôi, tính là cái gì chứ.
- Thật không? Nghe nói Chu đại công tử tài lực hùng hậu ah, đã như thế chúng ta đổi phương thức, huyền tệ ra quá không có ý nghĩa, không bằng đổi huyền thạch, tại hạ ra một ngàn khối huyền thạch hạ phẩm mua hồn tinh Sinh Tức Đằng.
Diệp Huyền lên tiếng trào phúng, hắn nói chuyện giống như đùa giỡn:
- Không biết Chu đại công tử có thể ra bao nhiêu?
Một ngàn khối huyền thạch hạ phẩm?
Xôn xao.
Toàn trường lập tức sôi trào.
Huyền tệ, huyền thạch đều là tiền thông dụng.
Nhưng luận giá trị huyền thạch hoàn toàn vượt qua huyền tệ.
Bởi vậy trong tình huống có thể dùng huyền tệ thì không ai sử dụng tới huyền thạch.
Một ngàn huyền thạch hạ phẩm là một ngàn vạn huyền tệ, biểu hiện giá trị như nhau nhưng trong mắt mọi người, giá trị của huyền thạch cao hơn huyền tệ nhiều lắm.
Quả nhiên Diệp Huyền vừa ra một ngàn huyền thạch hạ phẩm, Chu Thanh Ngọc lập tức không ra giá.
Nếu như Diệp Huyền tiếp tục tăng giá huyền tệ, như vậy hắn hoàn toàn có thể lại tăng giá tiếp, nhưng Diệp Huyền ra giá là huyền thạch, lập tức làm hắn kiêng kị, một khi hắn tiếp tục báo giá, đối phương lại không muốn chẳng phải hắn ăn thiệt thòi?
- Như thế nào? Chu đại công tử không ra giá hay sao? Có phải trên người không có huyền thạch? Không có thì nói với ta một tiếng, ta ngược lại có thể cho ngươi mượn một ít.
Thấy Chu Thanh Ngọc cả buổi không nói lời nào, Diệp Huyền lập tức trào phúng nói nói.
- Ha ha, một ngàn khối huyền thạch hạ phẩm, các hạ đúng là biết ra giá, nếu ngươi đã khát vọng với hồn tinh Sinh Tức Đằng như thế tại hạ cũng làm người tốt.
Chu Thanh Ngọc mỉa mai nói ra:
- Dùng một ngàn khối huyền thạch hạ phẩm mua sắm một khối giá mấy trăm vạn huyền tệ, các hạ quả thật là tài đại khí thô ah, ha ha ha ha ha.
- Được rồi, vị tiên sinh này dùng một ngàn khối huyền thạch hạ phẩm mua được hồn tinh Sinh Tức Đằng đặc thù, ta chúc mừng vị tiền sinh này.
Đấu giá sư thấy tình huống như thế cũng gõ chùy kết thúc.
Người trong phòng đấu giá nhìn sang bao sương của Diệp Huyền đều lộ ra vẻ mặt im lặng, mặc cho ai cũng biết La gia Huyền Diệp là bị Chu gia Chu Thanh Ngọc công tử buồn nôn.