Tất cả mọi người theo sau lưng Tô Tú Nhất, hiển nhiên là lấy Tô Tú Nhất hành động làm chủ.
- Dược các của ta ở trong Thiên Đô Phủ, nằm phía tây thành, phỏng chừng phải phi hành mấy canh giờ mới có thể đến, chúng ta trước tiên đi thuê cái phi xa.
Tô Tú Nhất nói xong, đi thẳng tới trước một cửa hàng khá phồn hoa, này hiển nhiên là một thương hội, bên trong có rất nhiều phi xa, tiêu hao gần trăm Huyền Thạch hạ phẩm thuê một chiếc phi xa, mọi người ngồi lên phi xa, rất nhanh bay về phía tây thành.
- Ồ, Thiên Đô Phủ này không phải cấm không sao, tại sao có không ít người trực tiếp bay lượn?
Ven đường, đám người Thanh Phong ở trên phi xa nhìn thấy không ít võ giả trực tiếp ở trên đường phố bay lượn, không khỏi ngạc nhiên nói.
Đông Phương Hiên nói:
- Cấm không là cấm không, nhưng khẳng định không phải hết thảy địa phương đều cấm không.
- Ồ?
Tô Tú Nhất vừa định giải thích nghe xong lời này, nhất thời ngạc nhiên nghi ngờ, sau đó nhìn Đông Phương Hiên cười hỏi:
- Tại sao vậy chứ?
Đông Phương Hiên cười nói:
- Này rất đơn giản, ngươi nhìn Thiên Đô Phủ, khổng lồ như vậy, ở bề ngoài nói là thành trì, nhưng kỳ thực so với một ít hành tỉnh của đế quốc, còn lớn hơn rất nhiều. Nếu không cho phi hành, từ một bên này của Thiên Đô Phủ đi tới một bên khác, chẳng phải cần tiêu hao rất nhiều ngày? Vì lẽ đó, để cho tiện mọi người, khẳng định có một vài chỗ, là cho phép phi hành.
- Ha ha.
Tô Tú Nhất ngay lập tức nở nụ cười nói:
- Đông Phương Hiên nói không sai, quả nhiên không hổ là Thần Hành thương hội hội trưởng. Chính như lời ngươi nói, Thiên Đô Phủ quá to lớn, để cho tiện chạy đi, có một ít thông đạo, là cho phép bay lượn, chờ sau này các ngươi liền biết.
Đông Phương Hiên cười nói:
- Ta cũng chỉ là phán đoán.
Đông Phương Hiên dù sao cũng là Thần Hành thương hội hội trưởng, ở vài phương diện, so với mọi người nghĩ tới xác thực càng thấu triệt.
Phi xa phi hành mấy canh giờ, rốt cục ngừng lại ở khu tây thành, trả phi xa về trú điểm, Tô Tú Nhất mang theo đám người Diệp Huyền đi vào trong nội thành.
Thiên Đô Phủ vô cùng bao la, bởi vậy cũng chia khu vực phồn hoa cùng không phồn hoa, mà khu tây thành này, so với lúc trước đám người Diệp Huyền trải qua, rõ ràng phổ thông hơn một chút.
- Tú Nhất Các của ta ở phía trước.
Đi qua một chỗ ngoặt, Tô Tú Nhất nhìn đám người Diệp Huyền mỉm cười nói.
Mọi người đi lên phía trước, liền phát hiện một cửa hàng bề ngoài coi như không tệ, ở lối vào cửa hàng, người người nhốn nháo, đâu đâu cũng có bóng người, còn vây quanh không ít người.
- Xem ra làm ăn khá khẩm a.
Cát Phác Tử cười nói, nhưng đột nhiên, phịch một tiếng, từ trong cửa hàng truyền ra một tiếng nổ vang, đoàn người cũng phát sinh một trận ồ lên.
Nụ cười trên mặt Tô Tú Nhất đọng lại, lập tức trở nên âm trầm:
- Xảy ra vấn đề rồi.
Hắn không lo được bắt chuyện đám người Cát Phác Tử, xâm nhập trong đám người.
Đám người Diệp Huyền cũng dồn dập chen vào.
- Ngươi xem một chút, chính là đan dược giả của Tú Nhất Các các ngươi, hại chết huynh đệ ta, ngày hôm nay ta tới nơi này chính là muốn đòi một lời giải thích.
Giờ khắc này trong Tú Nhất Các, một đoàn võ giả khí thế hùng hổ đứng trong đại sảnh, ở trên đất, còn bày một bộ thi thể, là một nam tử trung niên, sắc mặt đen thui, miệng sùi bọt mép, đã chết rất lâu rồi.
Xem dáng dấp kia, tựa hồ như là trúng độc.
Ở trước mặt đám võ giả kia, là một đám quản sự cùng tiểu nhị của Tú Nhất Các, giờ khắc này biểu hiện đều có chút thất kinh, hiển nhiên là không biết nên làm thế nào cho phải.
- Tự Văn Lâm, Tú Nhất Các ta kinh doanh gần hai mươi năm, lúc nào bán qua giả đan, trong này nhất định là có hiểu lầm gì đó.
Một tên quản sự đứng ra trầm giọng nói.
Quản sự này một mặt âm trầm, đám người kia chính là một nhóm mạo hiểm giả khá nổi tiếng ở Thiên Đô Phủ, đoàn trưởng gọi Tự Văn Lâm, chính là Vũ Vương tầng ba, ở trong tây thành cũng có danh tiếng không nhỏ.
Từ khi đối phương mang một kẻ đã chết tiến vào, hắn liền biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.
- Sẽ không bán giả đan? Vậy mệnh của huynh đệ ta thì sao? Lẽ nào ta sẽ lấy mệnh của huynh đệ ta đến đùa giỡn sao? Ngày hôm nay nếu như Tú Nhất Các các ngươi không cho lời giải thích, ta liền hủy Tú Nhất Các của bọn ngươi.
Tự Văn Lâm lạnh lùng nói.
- Hủy Tú Nhất Các đi!
Một đám mạo hiểm giả bên người Tự Văn Lâm, cũng tức giận quát lên, thanh chấn như lôi, nhìn dáng vẻ tức giận của bọn họ, không hề giống như là giả.
Người xung quanh lập tức nghị luận sôi nổi.
Quản sự kia trầm giọng nói:
- Tự Văn Lâm, xin chú ý lời nói của ngươi, ở trước khi sự tình không có làm rõ, không nên tùy tiện định tính, Tú Nhất Các chúng ta cũng không phải ngày thứ nhất ở đây khai trương, qua nhiều năm như vậy, chưa từng bán qua giả đan, nếu như ngươi lại ăn nói linh tinh, thì đừng trách ta không khách khí.
Trên người quản sự kia tỏa ra một luồng uy thế của Vũ Vương, lạnh lùng nói:
- Tú Nhất Các ta cũng không phải địa phương để cho người bắt nạt, tùy ý lừa bịp.
Sắc mặt của Tự Văn Lâm tái xanh, giận tím mặt nói:
- Tương Hoa Vinh, ngươi đây là ý gì? Lẽ nào ta sẽ nắm mệnh của huynh đệ mình đến lừa bịp Tú Nhất Các ngươi? Huynh đệ ta chính là ăn đan dược của Tú Nhất Các các ngươi, mới đột nhiên chết, có bán thuốc giả hay không, trong lòng ngươi rõ ràng.
Tương Hoa Vinh lạnh lùng nói:
- Ngươi đừng kích động như vậy, ta chỉ là liệt kê một khả năng, thật giống như vừa nãy ngươi nói cũng chỉ là khả năng, Tú Nhất Các chúng ta sẽ cẩn thận điều tra, nếu như đúng là Tú Nhất Các ta ra vấn đề, chúng ta đương nhiên sẽ không buông tay mặc kệ, nên bồi thường, tự nhiên sẽ bồi thường.
- Bồi thường?
Tự Văn Lâm cười khẩy nói:
- Huynh đệ ta dùng đan dược của Tú Nhất Các các ngươi chết, ngươi một câu bồi thường là có thể? Huống chi mệnh của huynh đệ ta, quý như thiên kim, các ngươi thường nổi sao?
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
- Ha ha, tự nhiên là hủy Tú Nhất Các của ngươi, để dược các lừa người này, không thể làm hại những võ giả khác, đây mới là Tự Văn Lâm ta muốn làm, còn bồi thường, Tự Văn Lâm ta còn không lọt mắt xanh.
Tự Văn Lâm cắn răng nói, biểu hiện phẫn nộ.
Tương Hoa Vinh biết thế cuộc căng thẳng, lạnh giọng nói:
- Hiện tại chỉ là ngươi nói, còn không trải qua điều tra, nói những lời này còn sớm.
- Hừ, vậy ta liền muốn nhìn một chút, các ngươi đến tột cùng là điều tra như thế nào.
- Dược các của ta ở trong Thiên Đô Phủ, nằm phía tây thành, phỏng chừng phải phi hành mấy canh giờ mới có thể đến, chúng ta trước tiên đi thuê cái phi xa.
Tô Tú Nhất nói xong, đi thẳng tới trước một cửa hàng khá phồn hoa, này hiển nhiên là một thương hội, bên trong có rất nhiều phi xa, tiêu hao gần trăm Huyền Thạch hạ phẩm thuê một chiếc phi xa, mọi người ngồi lên phi xa, rất nhanh bay về phía tây thành.
- Ồ, Thiên Đô Phủ này không phải cấm không sao, tại sao có không ít người trực tiếp bay lượn?
Ven đường, đám người Thanh Phong ở trên phi xa nhìn thấy không ít võ giả trực tiếp ở trên đường phố bay lượn, không khỏi ngạc nhiên nói.
Đông Phương Hiên nói:
- Cấm không là cấm không, nhưng khẳng định không phải hết thảy địa phương đều cấm không.
- Ồ?
Tô Tú Nhất vừa định giải thích nghe xong lời này, nhất thời ngạc nhiên nghi ngờ, sau đó nhìn Đông Phương Hiên cười hỏi:
- Tại sao vậy chứ?
Đông Phương Hiên cười nói:
- Này rất đơn giản, ngươi nhìn Thiên Đô Phủ, khổng lồ như vậy, ở bề ngoài nói là thành trì, nhưng kỳ thực so với một ít hành tỉnh của đế quốc, còn lớn hơn rất nhiều. Nếu không cho phi hành, từ một bên này của Thiên Đô Phủ đi tới một bên khác, chẳng phải cần tiêu hao rất nhiều ngày? Vì lẽ đó, để cho tiện mọi người, khẳng định có một vài chỗ, là cho phép phi hành.
- Ha ha.
Tô Tú Nhất ngay lập tức nở nụ cười nói:
- Đông Phương Hiên nói không sai, quả nhiên không hổ là Thần Hành thương hội hội trưởng. Chính như lời ngươi nói, Thiên Đô Phủ quá to lớn, để cho tiện chạy đi, có một ít thông đạo, là cho phép bay lượn, chờ sau này các ngươi liền biết.
Đông Phương Hiên cười nói:
- Ta cũng chỉ là phán đoán.
Đông Phương Hiên dù sao cũng là Thần Hành thương hội hội trưởng, ở vài phương diện, so với mọi người nghĩ tới xác thực càng thấu triệt.
Phi xa phi hành mấy canh giờ, rốt cục ngừng lại ở khu tây thành, trả phi xa về trú điểm, Tô Tú Nhất mang theo đám người Diệp Huyền đi vào trong nội thành.
Thiên Đô Phủ vô cùng bao la, bởi vậy cũng chia khu vực phồn hoa cùng không phồn hoa, mà khu tây thành này, so với lúc trước đám người Diệp Huyền trải qua, rõ ràng phổ thông hơn một chút.
- Tú Nhất Các của ta ở phía trước.
Đi qua một chỗ ngoặt, Tô Tú Nhất nhìn đám người Diệp Huyền mỉm cười nói.
Mọi người đi lên phía trước, liền phát hiện một cửa hàng bề ngoài coi như không tệ, ở lối vào cửa hàng, người người nhốn nháo, đâu đâu cũng có bóng người, còn vây quanh không ít người.
- Xem ra làm ăn khá khẩm a.
Cát Phác Tử cười nói, nhưng đột nhiên, phịch một tiếng, từ trong cửa hàng truyền ra một tiếng nổ vang, đoàn người cũng phát sinh một trận ồ lên.
Nụ cười trên mặt Tô Tú Nhất đọng lại, lập tức trở nên âm trầm:
- Xảy ra vấn đề rồi.
Hắn không lo được bắt chuyện đám người Cát Phác Tử, xâm nhập trong đám người.
Đám người Diệp Huyền cũng dồn dập chen vào.
- Ngươi xem một chút, chính là đan dược giả của Tú Nhất Các các ngươi, hại chết huynh đệ ta, ngày hôm nay ta tới nơi này chính là muốn đòi một lời giải thích.
Giờ khắc này trong Tú Nhất Các, một đoàn võ giả khí thế hùng hổ đứng trong đại sảnh, ở trên đất, còn bày một bộ thi thể, là một nam tử trung niên, sắc mặt đen thui, miệng sùi bọt mép, đã chết rất lâu rồi.
Xem dáng dấp kia, tựa hồ như là trúng độc.
Ở trước mặt đám võ giả kia, là một đám quản sự cùng tiểu nhị của Tú Nhất Các, giờ khắc này biểu hiện đều có chút thất kinh, hiển nhiên là không biết nên làm thế nào cho phải.
- Tự Văn Lâm, Tú Nhất Các ta kinh doanh gần hai mươi năm, lúc nào bán qua giả đan, trong này nhất định là có hiểu lầm gì đó.
Một tên quản sự đứng ra trầm giọng nói.
Quản sự này một mặt âm trầm, đám người kia chính là một nhóm mạo hiểm giả khá nổi tiếng ở Thiên Đô Phủ, đoàn trưởng gọi Tự Văn Lâm, chính là Vũ Vương tầng ba, ở trong tây thành cũng có danh tiếng không nhỏ.
Từ khi đối phương mang một kẻ đã chết tiến vào, hắn liền biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.
- Sẽ không bán giả đan? Vậy mệnh của huynh đệ ta thì sao? Lẽ nào ta sẽ lấy mệnh của huynh đệ ta đến đùa giỡn sao? Ngày hôm nay nếu như Tú Nhất Các các ngươi không cho lời giải thích, ta liền hủy Tú Nhất Các của bọn ngươi.
Tự Văn Lâm lạnh lùng nói.
- Hủy Tú Nhất Các đi!
Một đám mạo hiểm giả bên người Tự Văn Lâm, cũng tức giận quát lên, thanh chấn như lôi, nhìn dáng vẻ tức giận của bọn họ, không hề giống như là giả.
Người xung quanh lập tức nghị luận sôi nổi.
Quản sự kia trầm giọng nói:
- Tự Văn Lâm, xin chú ý lời nói của ngươi, ở trước khi sự tình không có làm rõ, không nên tùy tiện định tính, Tú Nhất Các chúng ta cũng không phải ngày thứ nhất ở đây khai trương, qua nhiều năm như vậy, chưa từng bán qua giả đan, nếu như ngươi lại ăn nói linh tinh, thì đừng trách ta không khách khí.
Trên người quản sự kia tỏa ra một luồng uy thế của Vũ Vương, lạnh lùng nói:
- Tú Nhất Các ta cũng không phải địa phương để cho người bắt nạt, tùy ý lừa bịp.
Sắc mặt của Tự Văn Lâm tái xanh, giận tím mặt nói:
- Tương Hoa Vinh, ngươi đây là ý gì? Lẽ nào ta sẽ nắm mệnh của huynh đệ mình đến lừa bịp Tú Nhất Các ngươi? Huynh đệ ta chính là ăn đan dược của Tú Nhất Các các ngươi, mới đột nhiên chết, có bán thuốc giả hay không, trong lòng ngươi rõ ràng.
Tương Hoa Vinh lạnh lùng nói:
- Ngươi đừng kích động như vậy, ta chỉ là liệt kê một khả năng, thật giống như vừa nãy ngươi nói cũng chỉ là khả năng, Tú Nhất Các chúng ta sẽ cẩn thận điều tra, nếu như đúng là Tú Nhất Các ta ra vấn đề, chúng ta đương nhiên sẽ không buông tay mặc kệ, nên bồi thường, tự nhiên sẽ bồi thường.
- Bồi thường?
Tự Văn Lâm cười khẩy nói:
- Huynh đệ ta dùng đan dược của Tú Nhất Các các ngươi chết, ngươi một câu bồi thường là có thể? Huống chi mệnh của huynh đệ ta, quý như thiên kim, các ngươi thường nổi sao?
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
- Ha ha, tự nhiên là hủy Tú Nhất Các của ngươi, để dược các lừa người này, không thể làm hại những võ giả khác, đây mới là Tự Văn Lâm ta muốn làm, còn bồi thường, Tự Văn Lâm ta còn không lọt mắt xanh.
Tự Văn Lâm cắn răng nói, biểu hiện phẫn nộ.
Tương Hoa Vinh biết thế cuộc căng thẳng, lạnh giọng nói:
- Hiện tại chỉ là ngươi nói, còn không trải qua điều tra, nói những lời này còn sớm.
- Hừ, vậy ta liền muốn nhìn một chút, các ngươi đến tột cùng là điều tra như thế nào.