XÍU...UU!!
Kiếm quang màu đen va chạm với lưỡi đao sắc bén đầy tơời của Phùng Vũ, tiếng nổ lớn truyền vào tai mọi người.
Oa!
Lâm Nguyên phun máu như suối và bay ra xa.
- Lâm Nguyên sư huynh.
Vài tên tân sinh kinh hô và chạy tới.
- Ồ!
Đột nhiên Diệp Huyền kêu lên một tiếng, đôi mắt tỏa sáng.
Một kích của Lâm Nguyên hiện tại so với khi giao thủ với mình ở vô tận sơn mạch không có bao nhiêu biến hóa, huyền lực không tăng lên nhưng kiếm ý lại có một ít biến hóa.
Việc này làm hắn giật mình, Lâm Nguyên lý giải với kiếm đạo không tầm thường, lúc ấy chính mình tùy ý chỉ điểm vài câu nhưng Lâm Nguyên đã nhìn ra một tia chân ý trong đó.
Nếu không phải huyền lực của hắn không đủ hùng hậu thì hắn cũng không thua trong giao thủ vừa rồi.
- Hừ, hiện tại biết sai chưa?
Phùng Vũ lạnh lùng nói ra, khí kình màu vàng quanh quẩn bên người hắn, khí tức hóa thành thực chất trấn áp thân thể mọi người.
- Chỉ có thể diễu võ dương oai cũng muốn làm ta khuất phục? Ngươi không cảm thấy buồn cười hay sao?
Lâm Nguyên lau máu tươi trên khóe miệng và lên tiếng cười nhạo:
- Hiện tại ta không bằng ngươi, ta thừa nhận việc này, nếu như cho ta ba tháng ta sẽ giẫm ngươi dưới chân.
- Ngươi...
Trong mắt Phùng Vũ sinh ra lửa giận, hắn không nghĩ tới tân sinh này lại khó chơi như vậy.
- Các ngươi cũng cho rằng là như thế sao?
Phùng Vũ lạnh lùng nhìn các tân sinh còn lại, hắn nói:
- Chỉ cần các ngươi nhận sai, ta có thể cân nhắc cho các ngươi đi đưa tin, nếu không ta sẽ lưu lại chút ấn ký trên người các ngươi.
- Có lẽ các ngươi không biết, trong nội viện này, chỉ cần không đánh tàn hay đánh chết thì đạo sư học sẽ không nói thêm lời nào.
Hắn nhếch miệng cười cười giống như ma quỷ, vẻ mặt vất khủng bố.
Khí tức cường đại bắn ra ngoài, không ít đệ tử đều cảm thấy bàng hoàng.
Bọn họ đều nhìn Lâm Nguyên không rời mắt, đều cảm thấy do dự.
- Như thế nào, các ngươi còn đang suy nghĩ cái gì?
Phùng Vũ nhìn ra nội tâm mọi người do dự, bước chân tiến tới trước một bước, khí tức áp bách cường đại bao phủ mọi người.
- Phùng Vũ sư huynh, ta sai rồi, cho ta qua đi
Trương Nham dùng ánh mắt oán độc nhìn Đông Phương Tử Ti, nàng tiến lên một bước, nàng xem ra đám người bọn họ bị Phùng Vũ ngăn lại là vì Đông Phương Tử Ti có thực lực ngũ giai tam trọng mà thôi.
Chính mình không cần phải bởi vì nàng mà đắc tội các lão sinh.
- Ha ha, tốt, rất tốt, ngươi có thể đi qua đăng ký.
Phùng Vũ vừa cười vừa nói.
Thấy Trương Nham bình yên thông qua, mấy học viên do dự đã kích động.
- Sư huynh, ta sai rồi.
- Chúng ta không nên chống đối sư huynh.
- Cho chúng ta qua đi.
Mấy người kia cúi đầu xuống và gian nan nói ra.
- Ha ha ha, các ngươi cũng đi qua đi.
Phùng Vũ dương dương đắc ý, cảm giác thành tựu bao phủ nội tâm.
Nhưng không phải ai cũng như đám người kia.
Chỉ có năm người đi ra nhận sai, còn có bốn người không hành động
- Như thế nào, hai người các ngươi chỉ có thực lực ngũ giai tam trọng mà không nhận sai?
Ánh mắt Phùng Vũ nhìn lên người Diệp Huyền và Đông Phương Tử Ti, sau khi nhìn thấy Đông Phương Tử Ti thì hắn cũng phải kinh diễm vì dung mạo Đông Phương Tử Ti, lúc này uy áp lại bao phải Diệp Huyền..
- Nhận sai? Tại sao phải nhận sai?
Diệp Huyền xùy cười một tiếng.
Hiển nhiên Phùng Vũ thật không ngờ Diệp Huyền chỉ có thực lực Võ Tông ngũ giai tam trọng lại trả lời mình như thế.
- Hai người các ngươi cũng cho rằng như thế?
Phùng Vũ lại nhìn sang Đông Phương Tử Ti và một tên đệ tử khác, hắn thẹn quá hóa giận.
- Chúng ta đúng thì cần gì phải nhận sai.
Đông Phương Tử Ti lúc này lộ ra dáng vẻ thản nhiên như không có việc gì, nhàn nhạt nói ra.
Diệp Huyền biết rõ Đông Phương Tử Ti nhìn như không tranh giành, cũng rất dễ nói chuyện nhưng nội tâm của nàng thập phần cao ngạo, nàng sẽ không xem thường bất cứ người nào, cũng không e ngại bất cứ việc gì.
- Hiện tại ngươi đứng ở nơi này hung hăng càn quấy nói với chúng ta như vậy không phải bởi vì ngươi, bởi vì ngươi vào sớm hơn chúng ta hai năm, tu vi chỉ cao hơn một chút mà thôi. Bất cứ người nào nhận sai với ngươi đều là những kẻ nhu nhược, cho dù thiên phú kinyh người thì như thế nào, bọn chúng đời này không thể trở thành cường giả đỉnh thiên lập địa. Mà ngươi muốn Vân Sơn ta nhận sai chính là chê cười.
Làm cho Diệp Huyền không thể ngờ là, một tên đệ tử kia khinh thường nói như thế, thần thái hắn vô cùng cao ngạo.
Tuy tu vi hắn chỉ là Võ Tôn lục giai nhất trọng nhưng khí thế của hắn rất lớn, hoàn toàn không đặt uy áp của Phùng Vũ trong lòng.
Diệp Huyền tinh tường người này chỉ cần còn sống, vĩnh viễn không biết thua, loại người này tương lai sẽ có hi vọng trở thành cường giả.
Mấy người nhận sai đúng như Văn Sơn đã nói, cho dù thiên phú cao nhưng không có tâm của cường giả, thành tựu tương lai sẽ không cao tới nơi nào.
- Tốt, rất tốt, con đường là chính các ngươi chọn thì không nên trách những người khác
Phùng Vũ nổi giận gầm lên một tiếng, hắn đánh một chưởng về phía trước, đánh thẳng vào đám người Diệp Huyền.
- Hừ!
Lâm Nguyên hừ lạnh một tiếng, muốn tiến lên nhưng bị Diệp Huyền ngăn cản:
- Không có gì, ngươi đã bị thương, loại người này giao cho ta đi.
Vừa dứt lời hắn tiến lên trước một bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phùng Vũ và xuất thủ.
- Ha ha ha, ngươi một ngũ giai tam trọng Võ Tông, cũng muốn cùng ta giao thủ?
Bàn tay của Phùng Vũ như bắt gà con tấn công Diệp Huyền.
- Võ giả tu vi cao nhưng nội tâm yếu ớt cũng không thể chứng minh hắn mạnh, ngược lại phải nói hắn là kẻ nhu nhược.
Giọng nói thản nhiên của Diệp Huyền vang lên, hắn vung chưởng ngăn cản Phùng Vũ công kích.
Oanh!
Thần thái tức giận trên mặt Phùng Vũ cứng lại, ngay sau đó hắn cảm giác dau đớn, âm thanh cốt cách vỡ vụn vang lên, hắn như bao vải rách bị ném ra xa, Phùng Vũ phun máu tươi như suối và sắc mặt xám như tro tàn.
Như thế nào...
Tất cả mọi người không thể đoán được tình hình lại phát triển thành như vậy.
Một chưởng, chỉ là một chưởng, tân sinh thực lực Võ Tông ngũ giai tam trọng vừa mới gia nhập nội viện lại có thể đánh bại Phùng Vũ.
Phùng Vũ không phải nhân vật chói mắt trong nội viện nhưng cũng xếp vào hàng trung đẳng, hôm nay bị tân sinh đánh bại dễ dàng như thế lập tức làm cho đám người không thể tưởng tượng nổi.
Thậm chí có không ít lão sinh không tự chủ dụi mắt của mình, bọn họ còn cho rằng mình nhìn lầm.
Người khó tin nhất chính là Phùng Vũ.
- Ngươi, ngươi vậy mà đánh lén...
Hắn xoay người đứng lên, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.&
Kiếm quang màu đen va chạm với lưỡi đao sắc bén đầy tơời của Phùng Vũ, tiếng nổ lớn truyền vào tai mọi người.
Oa!
Lâm Nguyên phun máu như suối và bay ra xa.
- Lâm Nguyên sư huynh.
Vài tên tân sinh kinh hô và chạy tới.
- Ồ!
Đột nhiên Diệp Huyền kêu lên một tiếng, đôi mắt tỏa sáng.
Một kích của Lâm Nguyên hiện tại so với khi giao thủ với mình ở vô tận sơn mạch không có bao nhiêu biến hóa, huyền lực không tăng lên nhưng kiếm ý lại có một ít biến hóa.
Việc này làm hắn giật mình, Lâm Nguyên lý giải với kiếm đạo không tầm thường, lúc ấy chính mình tùy ý chỉ điểm vài câu nhưng Lâm Nguyên đã nhìn ra một tia chân ý trong đó.
Nếu không phải huyền lực của hắn không đủ hùng hậu thì hắn cũng không thua trong giao thủ vừa rồi.
- Hừ, hiện tại biết sai chưa?
Phùng Vũ lạnh lùng nói ra, khí kình màu vàng quanh quẩn bên người hắn, khí tức hóa thành thực chất trấn áp thân thể mọi người.
- Chỉ có thể diễu võ dương oai cũng muốn làm ta khuất phục? Ngươi không cảm thấy buồn cười hay sao?
Lâm Nguyên lau máu tươi trên khóe miệng và lên tiếng cười nhạo:
- Hiện tại ta không bằng ngươi, ta thừa nhận việc này, nếu như cho ta ba tháng ta sẽ giẫm ngươi dưới chân.
- Ngươi...
Trong mắt Phùng Vũ sinh ra lửa giận, hắn không nghĩ tới tân sinh này lại khó chơi như vậy.
- Các ngươi cũng cho rằng là như thế sao?
Phùng Vũ lạnh lùng nhìn các tân sinh còn lại, hắn nói:
- Chỉ cần các ngươi nhận sai, ta có thể cân nhắc cho các ngươi đi đưa tin, nếu không ta sẽ lưu lại chút ấn ký trên người các ngươi.
- Có lẽ các ngươi không biết, trong nội viện này, chỉ cần không đánh tàn hay đánh chết thì đạo sư học sẽ không nói thêm lời nào.
Hắn nhếch miệng cười cười giống như ma quỷ, vẻ mặt vất khủng bố.
Khí tức cường đại bắn ra ngoài, không ít đệ tử đều cảm thấy bàng hoàng.
Bọn họ đều nhìn Lâm Nguyên không rời mắt, đều cảm thấy do dự.
- Như thế nào, các ngươi còn đang suy nghĩ cái gì?
Phùng Vũ nhìn ra nội tâm mọi người do dự, bước chân tiến tới trước một bước, khí tức áp bách cường đại bao phủ mọi người.
- Phùng Vũ sư huynh, ta sai rồi, cho ta qua đi
Trương Nham dùng ánh mắt oán độc nhìn Đông Phương Tử Ti, nàng tiến lên một bước, nàng xem ra đám người bọn họ bị Phùng Vũ ngăn lại là vì Đông Phương Tử Ti có thực lực ngũ giai tam trọng mà thôi.
Chính mình không cần phải bởi vì nàng mà đắc tội các lão sinh.
- Ha ha, tốt, rất tốt, ngươi có thể đi qua đăng ký.
Phùng Vũ vừa cười vừa nói.
Thấy Trương Nham bình yên thông qua, mấy học viên do dự đã kích động.
- Sư huynh, ta sai rồi.
- Chúng ta không nên chống đối sư huynh.
- Cho chúng ta qua đi.
Mấy người kia cúi đầu xuống và gian nan nói ra.
- Ha ha ha, các ngươi cũng đi qua đi.
Phùng Vũ dương dương đắc ý, cảm giác thành tựu bao phủ nội tâm.
Nhưng không phải ai cũng như đám người kia.
Chỉ có năm người đi ra nhận sai, còn có bốn người không hành động
- Như thế nào, hai người các ngươi chỉ có thực lực ngũ giai tam trọng mà không nhận sai?
Ánh mắt Phùng Vũ nhìn lên người Diệp Huyền và Đông Phương Tử Ti, sau khi nhìn thấy Đông Phương Tử Ti thì hắn cũng phải kinh diễm vì dung mạo Đông Phương Tử Ti, lúc này uy áp lại bao phải Diệp Huyền..
- Nhận sai? Tại sao phải nhận sai?
Diệp Huyền xùy cười một tiếng.
Hiển nhiên Phùng Vũ thật không ngờ Diệp Huyền chỉ có thực lực Võ Tông ngũ giai tam trọng lại trả lời mình như thế.
- Hai người các ngươi cũng cho rằng như thế?
Phùng Vũ lại nhìn sang Đông Phương Tử Ti và một tên đệ tử khác, hắn thẹn quá hóa giận.
- Chúng ta đúng thì cần gì phải nhận sai.
Đông Phương Tử Ti lúc này lộ ra dáng vẻ thản nhiên như không có việc gì, nhàn nhạt nói ra.
Diệp Huyền biết rõ Đông Phương Tử Ti nhìn như không tranh giành, cũng rất dễ nói chuyện nhưng nội tâm của nàng thập phần cao ngạo, nàng sẽ không xem thường bất cứ người nào, cũng không e ngại bất cứ việc gì.
- Hiện tại ngươi đứng ở nơi này hung hăng càn quấy nói với chúng ta như vậy không phải bởi vì ngươi, bởi vì ngươi vào sớm hơn chúng ta hai năm, tu vi chỉ cao hơn một chút mà thôi. Bất cứ người nào nhận sai với ngươi đều là những kẻ nhu nhược, cho dù thiên phú kinyh người thì như thế nào, bọn chúng đời này không thể trở thành cường giả đỉnh thiên lập địa. Mà ngươi muốn Vân Sơn ta nhận sai chính là chê cười.
Làm cho Diệp Huyền không thể ngờ là, một tên đệ tử kia khinh thường nói như thế, thần thái hắn vô cùng cao ngạo.
Tuy tu vi hắn chỉ là Võ Tôn lục giai nhất trọng nhưng khí thế của hắn rất lớn, hoàn toàn không đặt uy áp của Phùng Vũ trong lòng.
Diệp Huyền tinh tường người này chỉ cần còn sống, vĩnh viễn không biết thua, loại người này tương lai sẽ có hi vọng trở thành cường giả.
Mấy người nhận sai đúng như Văn Sơn đã nói, cho dù thiên phú cao nhưng không có tâm của cường giả, thành tựu tương lai sẽ không cao tới nơi nào.
- Tốt, rất tốt, con đường là chính các ngươi chọn thì không nên trách những người khác
Phùng Vũ nổi giận gầm lên một tiếng, hắn đánh một chưởng về phía trước, đánh thẳng vào đám người Diệp Huyền.
- Hừ!
Lâm Nguyên hừ lạnh một tiếng, muốn tiến lên nhưng bị Diệp Huyền ngăn cản:
- Không có gì, ngươi đã bị thương, loại người này giao cho ta đi.
Vừa dứt lời hắn tiến lên trước một bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phùng Vũ và xuất thủ.
- Ha ha ha, ngươi một ngũ giai tam trọng Võ Tông, cũng muốn cùng ta giao thủ?
Bàn tay của Phùng Vũ như bắt gà con tấn công Diệp Huyền.
- Võ giả tu vi cao nhưng nội tâm yếu ớt cũng không thể chứng minh hắn mạnh, ngược lại phải nói hắn là kẻ nhu nhược.
Giọng nói thản nhiên của Diệp Huyền vang lên, hắn vung chưởng ngăn cản Phùng Vũ công kích.
Oanh!
Thần thái tức giận trên mặt Phùng Vũ cứng lại, ngay sau đó hắn cảm giác dau đớn, âm thanh cốt cách vỡ vụn vang lên, hắn như bao vải rách bị ném ra xa, Phùng Vũ phun máu tươi như suối và sắc mặt xám như tro tàn.
Như thế nào...
Tất cả mọi người không thể đoán được tình hình lại phát triển thành như vậy.
Một chưởng, chỉ là một chưởng, tân sinh thực lực Võ Tông ngũ giai tam trọng vừa mới gia nhập nội viện lại có thể đánh bại Phùng Vũ.
Phùng Vũ không phải nhân vật chói mắt trong nội viện nhưng cũng xếp vào hàng trung đẳng, hôm nay bị tân sinh đánh bại dễ dàng như thế lập tức làm cho đám người không thể tưởng tượng nổi.
Thậm chí có không ít lão sinh không tự chủ dụi mắt của mình, bọn họ còn cho rằng mình nhìn lầm.
Người khó tin nhất chính là Phùng Vũ.
- Ngươi, ngươi vậy mà đánh lén...
Hắn xoay người đứng lên, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.&