Mục lục
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng - Diệp Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng nam tử mặc ngân giáp cả kinh, hoảng sợ nhìn về phía Diệp Huyền, bản năng muốn mở miệng phản bác, lại nghe Diệp Huyền cười lạnh:

- Nếu như dám phản bác thì ngươi cũng không cần nói nữa, là thật hay giả Diệp Huyền ta tự nhiên biết rõ, ngươi ngoan ngoãn nói ra chân tướng thì tốt, nếu dám giấu diếm, ngươi có tin hay không, ta có rất nhiều cách có thể khiến cho ngươi nói thật ra, bất quá tới chừng đó thì sẽ không dễ chịu như bây giờ đâu.

Lời nói của Diệp Huyền cũng không tàn nhẫn thế nào, nhưng lọt vào trong tai của tên nam tử mặc ngân giáp này thì khiến từ đáy lòng của gã dâng lên một cỗ sợ hãi.

Gã ẩn ẩn có cảm giác, lời thiếu niên này nói, tuyệt đối không chỉ là nói suôn.

- Được, ta nói…

Cắn răng một cái, nam tử mặc ngân giáp rốt cuộc khai thật tất cả mọi chuyện ra.

- Chuyện ta biết cũng không nhiều lắm, bất quá, Ngụy Hoành tỉnh đốc muốn làm như vậy cũng có liên quan tới lãnh chúa mới của Thiên Húc hành tỉnh…

Hóa ra, chuyện Triệu Kính ban Thiên Húc hành tỉnh cho người khác làm lãnh địa, tuy rằng còn chưa công khai khắp vương quốc, nhưng một số quyền quý của vương quốc đều nghe được một chút phong phanh.

Ngụy Hoành thân là tỉnh đốc của Thiên Húc hành tỉnh, là bá tước của vương quốc, việc này đương nhiên cũng sẽ truyền tới tai của gã.

Tuy rằng gã không rõ lời đồn này là thật hay giả, cũng không biết được người được phong làm lãnh chúa mới của Thiên Húc hành tỉnh là ai, nhưng căn cứ theo nguồn tin thì Ngụy Hoành cũng có chút tin vào lời đồn này.

Một khi Thiên Húc hành tỉnh trở thành lãnh địa của người khác thì tỉnh đốc như gã rất có thể sẽ bị bãi miễn, cho nên gã liền nghĩ ra cách này, trước khi đối phương được thụ phong, vơ vét sạch sẽ tài sản trong Thiên Húc hành tỉnh.

Chỉ là nếu trắng trợn vơ vét tài vật trong tỉnh khố thì nguy hiểm quá lớn, dễ dàng để bại lộ bản thân, cho nên gã liền nghĩ ra một cách khác, để cho thủ hạ Ngụy gia cùng thành vệ quân của tỉnh thành giả làm cướp, thu tiền bảo kê ở các thành trấn dưới trướng tỉnh thành.

Tới lúc đó, nếu Thiên Húc hành tỉnh thật sự bị bệ hạ ban cho người khác, lãnh chúa mới tới nhậm chức thì cũng chỉ có thể truy quét một lũ cướp hư vô, không tìm tới trên người gã.

- Tên Ngụy Hoành này đúng thật là quá hèn hạ.

- Kẻ như vậy cư nhiên còn có thể đảm nhiệm chức tỉnh đốc một tỉnh.

- Không thể tha được, không thể tha thứ cho hắn được,

- Đúng là tội đáng chết vạn lần, Huyền thiếu, Thiên Húc hành tỉnh này là lãnh địa bệ hạ ban cho Diệp gia các ngươi, há có thể để cho những bè lũ làm trái với pháp luật này hoành hành ở đây được.

Đám người Âu Dương Tiêu Sơn đều kinh ngạc tới mức trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ thật sự không thể nào ngờ, cái gọi là Uy Hổ Mã Tặc Đoàn này cư nhiên lại là do tỉnh đốc của Thiên Húc hành tỉnh cố ý làm ra, mục đích chính là vì trắng trợn cướp sạch sẽ tài sản trong hành tỉnh trước khi mình rời chức.

- Huyền thiếu, tên tỉnh đốc Ngụy Hoành nhất định không thể tha được.

Ánh mắt của Âu Dương Tiêu Sơn trở nên giá lạnh.

Diệp Huyền gật đầu, nhìn tên nam tử mặc ngân giáp kia, lạnh giọng nói:

- Tất cả tài vật mà các ngươi cướp bóc được bây giờ đang để ở đâu?

Nam tử ngân giáp kia từ nội dung nói chuyên của mấy người Diệp Huyền cũng đã hiểu ra, vị thiếu niên trước mắt này chính là đệ tử của vị lãnh chúa mới của Thiên Húc hành tỉnh mà bệ hạ sắc phong, vội vàng lấy trữ vật giới chỉ ra nói:

- Đại nhân, toàn bộ tài vật thu được của lần này đều ở đây, những tài vật cướp được trước kia đều đã giao hết cho tỉnh đốc đại nhân, ngoài ra, những thủ hạ này của ta hẳn là cũng tự ý cướp đoạt giấu đi một ít tài vật ở trên người.

- Xét người toàn bộ cho ta!

Diệp Huyền ra lệnh một tiếng, một đám cấm vệ quân lập tức thu thập moi hết tài vật trên người đám mã tặc kia ra.

Trên người của tên nam tử mặc ngân giáp chỉ có toàn bộ tài vật thu được lần này thôi mà đã có hơn một ngàn vạn huyền tệ, ngoài ra, trên người mỗi tên mã tặc cũng có không ít tài vật, tổng cộng lại cư nhiên có tới bốn năm ngàn vạn huyền tệ.

Phần lớn trong số này đều là tài sản riêng mà lũ thành vệ quân kia giấu trên người, nhưng dù là vậy đi nữa, mỗi tháng một lần cướp hơn một ngàn vạn huyền tệ, cũng khiến trong lòng Diệp Huyền cảm thấy vô cùng tức giận.

Một lần cướp hơn một ngàn vạn huyền tệ, cướp mấy lần ít nhất cũng có mấy ngàn vạn, đây chỉ là một thủ đoạn cướp đoạt tài phú của Thiên Húc hành tỉnh của riêng một mình tên tỉnh đốc Ngụy Hoành này mà thôi.

- Huyền thiếu, bây giờ chúng ta làm sao bây giờ?

- Tới tỉnh thành!

- Vậy tên này thì sao?

Trong mắt Âu Dương Tiêu Sơn lóe lên sát khí.

- Đại nhân, đại nhân, xin tha cho tiểu nhân một mạng đi, tiểu nhân Lưu Vân Long nguyện ý hối cải sửa đổi làm người, ra sức làm việc cho đại nhân.

Tên nam tử mặc ngân giáp tên Lưu Vân Long không ngừng dập đầu:

- Tiểu nhân chính là thống lĩnh thành vệ quân của tỉnh thành, cũng là thân tín của tỉnh đốc Ngụy Hoành, tiểu nhân hiểu rõ tình hình ở Thiên Húc hành tỉnh, chắc chắn có thể giúp đỡ được phần nào cho đại nhân.

Chỉ với thủ đoạn trước kia, Lưu Vân Long liền biết Diệp Huyền là người sát phạt quyết đoán, tâm ngoan thủ lạt, lúc này vì mạng sống, gã cũng không quản tất cả nữa rồi.

- Được, vậy thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội hối cải chuộc lại sai lầm, tiếp theo phải xem biểu hiện của ngươi rồi.

Diệp Huyền lấy ra một viên đan dược, nhét vào trong miệng của Lưu Vân Long:

- Đây là một viên thuốc độc mà ta nghiên cứu chế tạo ra, được, trong vòng một tháng nếu như không có được thuốc giải thì võ hồn sẽ bị nghiền nát, bạo thể mà chết, sống hay chết thì phải xem lựa chọn của bản thân ngươi.

Đan dược vào bụng, Lưu Vân Long lập tức cảm giác được võ hồn bên trong đan điền hơi đau một chút, chờ tới lúc gã cẩn thận cảm ứng lại thì lại giống như ảo giác, trong lòng lập tức trầm xuống, cuống quít dập đầu:

- Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân.

Sau khi thu dọn chiến trường xong thì đoàn người lại tiếp tục lên đường.

- Lưu Vân Long, ngươi có biết rốt cuộc thủ hạ của Ngụy Hoành tỉnh đốc có bao nhiêu cao thủ hay không?

Trước khi đi tới tỉnh thành, Diệp Huyền liền hỏi thăm Lưu Vân Long về tình huống trong tỉnh thành.

- Hồi đại nhân, Ngụy Hoành tỉnh đốc dưới trướng có nhiều cao thủ tụ tập, mạnh nhất hẳn là đệ nhất cao thủ Phương Thiên Hồng đại nhân trong quý phủ của hắn, người này là võ tông nhất trọng, cũng là đệ nhất cao thủ của Thiên Húc hành tỉnh, ngoài ra, Ngụy Hoành tỉnh đốc đối với thành vệ quân và quân đội đóng quân ở Thiên Húc hành tỉnh cũng có khả năng khống chế rất lớn….

Lưu Vân Long không dám giấu diếm trước mặt Diệp Huyền, nói hết tất cả những gì mình biết ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK