Đột nhiên Mạnh Khánh rung động, hàn ý lạnh như băng đông cứng linh hồn tiến vào đầu hắn.
Ông!
Mạnh Khánh có cảm giác mình chóng mặt, toàn thân mất đi khống chế và lâm vào nước biển lạnh buốt
Phốc phốc!
Bọt nước bắn tung tóe.
- Ta đang ở nơi nào?
Trước mặt hắn là biển cả lạnh buốt, mặt biển đen như mực, cuồng phong quét qua tất cả, từng bông tuyết màu đen không ngừng rơi xuống.
- Ta không phải ở trong học viện sao, vì sao xuất hiện tại nơi này?
Mạnh Khánh hoảng sợ kêu lên, toàn thân phát lạnh.
- Không đúng, đây là ảo giác.
Đột nhiên tinh thần hắn chấn động và phục hồi tinh thần, hắn nhớ tới khảo hạch ảo cảnh trong học viện, tình hình không phải tương tự hay sao?
- Phá cho ta!
Hắn tức giận rống to nhưng tình cảnh không thay đổi.
Trên bầu trời có đồng tử màu xanh xuất hiện giống như ánh mắt tử thần, càng mang theo ý tứ hành hạ và đùa bỡn con mồi.
- Huyền Diệp.
Trái tim Mạnh Khánh co thắt dữ dội.
Ánh mắt lạnh như băng tạo ra sóng lớn cao tới trăm mét ập thẳng vào người Mạnh Khánh.
Cho dù hắn biết rõ này rất có thể là ảo giác nhưng sóng lớn sinh ra khí tức hít thở không thông làm hắn run rẩy và sợ hãi.
- Không!
Sóng lớn ập tới, Mạnh Khánh kêu gào thảm thiết và đổ mồ hôi lạnh, ngay sau đó phục hồi tinh thần lại, hắn phát hiện mình đang ngã ngồi trên mặt đất đại điện.
- Mạnh sư huynh, phát sinh cái gì?
- Mạnh sư huynh, ngươi mau tỉnh lại ah!
Hai học viên bên cạnh hắn kêu gào.
- Ta...
Mạnh Khánh muốn đứng lên nhưng cảm giác toàn thân vô lực, trong lòng sợ hãi, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Huyền giống như cười mà không phải cười nhìn hắn, hắn sợ hãi muốn chạy thục mạng.
Hắn chỉ lâm vào ảo cảnh một lát nhưng tâm thần hắn mang theo lạc ấn sợ hãi cả đời khó quên.
- Ngươi làm gì Mạnh sư huynh?
Hai học viện này hoảng sợ hét lên.
Vừa rồi bọn họ nhìn thấy Diệp Huyền nhìn Mạnh Khánh và thần thái Mạnh Khánh si ngốc, động tác, thần sắc chậm chạp, thân thể run rẩy như sợ hãi và bất lực, cuối cùng quỳ rạp xuống, ý chí tinh thần tán loạn.
- Ha ha, ta không làm cái gì cả, có khả năng là ngươi hoàn toàn tỉnh ngộ cho nên quỳ cầu ta tha thứ, hai người các ngươi thì sao?
Diệp Huyền tươi cười nhìn hai người
Đồng tử màu xanh xoay tròn, lực lượng đáng sợ bao phủ tâm thần hai người.
Phốc thông!
Hai người lúc này ngã nhào trên đất, sắc mặt trắng noãn, hắn như nhìn thấy ma quỷ.
Hồn lực đột phá lục phẩm đỉnh phong nên Diệp Huyền dùng huyễn cấm chi nhãn mê huyễn tăng lên kinh người, mê hoặc Mạnh Khánh quá đơn giản.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng như vậy và khiếp sợ kinh hô.
Cả quá trình Diệp Huyền không có động tới ba người Mạnh Khánh nhưng ba người lại thua.
- Là đồng thuật, vừa rồi ta cảm giác có hồn lực khủng bố trong mắt Huyền Diệp bắn ra ngoài.
- Thật đáng sợ, đây là bí pháp gì? đám người Mạnh Khánh là cường giả trong nội viện, vì sao hắn liếc mắt lại làm người ta không thể ngăn cản?
- Biến thái, khủng bố.
Toàn trường kinh hãi không thôi.
- Kẻ này thú vị, ánh mắt kia hẳn là bí pháp đồng thuật, kết hợp hồn lực cường đại làm cho ba người Mạnh Khánh mất đi tin tưởng đối kháng.
Mấy người trong nơi hẻo lánh của đại điện nhìn thấy cảnh này liền mỉm cười.
Trong đó có một thanh niên mặc trường bào xám, mi tâm có vết sẹo liền với màu da, hăn nhìn sang Diệp Huyền.
Bá!
Đôi mắt vô hình trong hai đồng tử mang theo ý khiêu khích.
Đột nhiên Diệp Huyền quay đầu nhìn sang, bốn mắt va chạm nhau trên không trung.
Răng rắc!
Không khí giữ hai người nổ tung, chấn động vô hình bộc phát.
- Xảy ra chuyện gì?
Mọi người giật mình nhìn theo ánh mắt Diệp Huyền.
- Là Thiên Luân!
- Vừa rồi Huyền Diệp đối chiến với Thiên Luân sao?
- Ông trời ơi, hắn lại có thể ngăn cản ánh mắt Thiên Luân?
Mọi người kinh hãi, dường như Diệp Huyền có thể ngăn cản thiên Luân liếc nhìn còn đáng sợ hơn việc đánh bại Mạnh Khánh.
- Ảnh Hóa Quyết... bạo!
Quát khẽ một tiếng, thân hình Diệp Huyền ở trong nháy mắt các Hắc y võ giả nhảy vào bạo tán ra, ba đạo tàn ảnh nổ tung, phân biệt bắn về ba phương hướng.
Ảnh Hóa Quyết, là một loại bí quyết phân thân kiếp trước Diệp Huyền tu luyện, dựa vào Huyền lực cùng hồn lực, hình thành vài đạo phân thân tương tự bản thể, là một môn bí quyết chiến đấu cực kỳ hữu hiệu.
Tàn ảnh xuất hiện, lập tức phân tán vài tên Hắc y võ giả chú ý cùng công kích, hai tàn ảnh trong nháy mắt bị cắt thành mảnh vỡ, mà bản thể Diệp Huyền thì chém ra một kiếm, chém một tên Hắc y võ giả thành hai khúc.
- Hai cái!
Trong lòng yên lặng lên tiếng, lực lượng tinh thần của Diệp Huyền tập trung cao độ, vẻ mặt không dám có chút lười biếng, dưới tình huống như vậy, so đấu chính là sức quan sát cùng lực chú ý của võ giả, một khi có bất kỳ bất cẩn, đối mặt Diệp Huyền chính là kết cục tử vong.
- Đến đây đi.
Kiếm khí phóng lên trời, bao phủ toàn bộ không gian thí luyện, ánh mắt Diệp Huyền nghiêm nghị, ở trong cửa thứ năm này điên cuồng giết thành một đoàn.
Một kiếm, lại một kiếm.
Diệp Huyền ở trong Sinh Tử khiêu vũ, cũng chém giết từng Hắc y võ giả ở trong không gian thí luyện.
Thời khắc này, Diệp Huyền lại có loại cảm giác trở lại kiếp trước, loại cảm giác ngang dọc giết chóc,tùy tâm sở dục, nhiệt huyết sôi trào kia, khiến cho động tác của hắn cũng càng lúc càng nhanh, kỹ xảo chiến đấu cũng càng ngày càng thuần thục.
Bên ngoài không gian thí luyện!
Không ít học viên đang chờ đợi thí luyện lẫn nhau trong lúc đó trò chuyện, chuyện trò vui vẻ.
- Diệp Huyền kia đi vào tựa hồ có một hồi rồi a?
Có học viên chờ đợi không nhịn được nói.
- Đã sắp một canh giờ.
Bên cạnh có người trả lời.
- Nghe nói Diệp Huyền này, thời điểm lần thứ nhất sát hạch, liền tiêu hao hơn một canh giờ xông đến tầng thứ tư, cũng không biết lần này, sẽ có biểu hiện thế nào.
- Nói không chắc giống như đám người Lâm Nguyên, có thể xông vào tầng thứ năm.
- Chuyện này không có khả năng lắm, đám người Lâm Nguyên cũng là trải qua nhiều lần thử nghiệm mới thành công, mặc dù thiên phú của Diệp
Huyền này không tệ, nhưng muốn ở lần thứ hai Thí Luyện Tháp sát hạch liền xông đến tầng thứ năm, cũng quá ý nghĩ kỳ lạ đi.
- Tầng thứ tư, là đối mặt tám cường giả cùng cấp bậc, muốn ở lần thứ hai sát hạch liền có thể một lần xông qua, khó.
Không ít học viên đều phát biểu ý kiến, âm thầm nghị luận.
Dù sao toàn bộ Lam Quang học viện xông vào đến tầng thứ năm, cũng chỉ có mấy chục cái, tuy Diệp Huyền biểu hiện ra thiên phú làm cho tất cả mọi người khá khiếp sợ, nhưng tuyệt đại đa số người, vẫn không coi trọng hắn ở lần thứ hai sát hạch, liền có thể đạt đến tầng thứ năm.
Ông!
Mạnh Khánh có cảm giác mình chóng mặt, toàn thân mất đi khống chế và lâm vào nước biển lạnh buốt
Phốc phốc!
Bọt nước bắn tung tóe.
- Ta đang ở nơi nào?
Trước mặt hắn là biển cả lạnh buốt, mặt biển đen như mực, cuồng phong quét qua tất cả, từng bông tuyết màu đen không ngừng rơi xuống.
- Ta không phải ở trong học viện sao, vì sao xuất hiện tại nơi này?
Mạnh Khánh hoảng sợ kêu lên, toàn thân phát lạnh.
- Không đúng, đây là ảo giác.
Đột nhiên tinh thần hắn chấn động và phục hồi tinh thần, hắn nhớ tới khảo hạch ảo cảnh trong học viện, tình hình không phải tương tự hay sao?
- Phá cho ta!
Hắn tức giận rống to nhưng tình cảnh không thay đổi.
Trên bầu trời có đồng tử màu xanh xuất hiện giống như ánh mắt tử thần, càng mang theo ý tứ hành hạ và đùa bỡn con mồi.
- Huyền Diệp.
Trái tim Mạnh Khánh co thắt dữ dội.
Ánh mắt lạnh như băng tạo ra sóng lớn cao tới trăm mét ập thẳng vào người Mạnh Khánh.
Cho dù hắn biết rõ này rất có thể là ảo giác nhưng sóng lớn sinh ra khí tức hít thở không thông làm hắn run rẩy và sợ hãi.
- Không!
Sóng lớn ập tới, Mạnh Khánh kêu gào thảm thiết và đổ mồ hôi lạnh, ngay sau đó phục hồi tinh thần lại, hắn phát hiện mình đang ngã ngồi trên mặt đất đại điện.
- Mạnh sư huynh, phát sinh cái gì?
- Mạnh sư huynh, ngươi mau tỉnh lại ah!
Hai học viên bên cạnh hắn kêu gào.
- Ta...
Mạnh Khánh muốn đứng lên nhưng cảm giác toàn thân vô lực, trong lòng sợ hãi, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Huyền giống như cười mà không phải cười nhìn hắn, hắn sợ hãi muốn chạy thục mạng.
Hắn chỉ lâm vào ảo cảnh một lát nhưng tâm thần hắn mang theo lạc ấn sợ hãi cả đời khó quên.
- Ngươi làm gì Mạnh sư huynh?
Hai học viện này hoảng sợ hét lên.
Vừa rồi bọn họ nhìn thấy Diệp Huyền nhìn Mạnh Khánh và thần thái Mạnh Khánh si ngốc, động tác, thần sắc chậm chạp, thân thể run rẩy như sợ hãi và bất lực, cuối cùng quỳ rạp xuống, ý chí tinh thần tán loạn.
- Ha ha, ta không làm cái gì cả, có khả năng là ngươi hoàn toàn tỉnh ngộ cho nên quỳ cầu ta tha thứ, hai người các ngươi thì sao?
Diệp Huyền tươi cười nhìn hai người
Đồng tử màu xanh xoay tròn, lực lượng đáng sợ bao phủ tâm thần hai người.
Phốc thông!
Hai người lúc này ngã nhào trên đất, sắc mặt trắng noãn, hắn như nhìn thấy ma quỷ.
Hồn lực đột phá lục phẩm đỉnh phong nên Diệp Huyền dùng huyễn cấm chi nhãn mê huyễn tăng lên kinh người, mê hoặc Mạnh Khánh quá đơn giản.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng như vậy và khiếp sợ kinh hô.
Cả quá trình Diệp Huyền không có động tới ba người Mạnh Khánh nhưng ba người lại thua.
- Là đồng thuật, vừa rồi ta cảm giác có hồn lực khủng bố trong mắt Huyền Diệp bắn ra ngoài.
- Thật đáng sợ, đây là bí pháp gì? đám người Mạnh Khánh là cường giả trong nội viện, vì sao hắn liếc mắt lại làm người ta không thể ngăn cản?
- Biến thái, khủng bố.
Toàn trường kinh hãi không thôi.
- Kẻ này thú vị, ánh mắt kia hẳn là bí pháp đồng thuật, kết hợp hồn lực cường đại làm cho ba người Mạnh Khánh mất đi tin tưởng đối kháng.
Mấy người trong nơi hẻo lánh của đại điện nhìn thấy cảnh này liền mỉm cười.
Trong đó có một thanh niên mặc trường bào xám, mi tâm có vết sẹo liền với màu da, hăn nhìn sang Diệp Huyền.
Bá!
Đôi mắt vô hình trong hai đồng tử mang theo ý khiêu khích.
Đột nhiên Diệp Huyền quay đầu nhìn sang, bốn mắt va chạm nhau trên không trung.
Răng rắc!
Không khí giữ hai người nổ tung, chấn động vô hình bộc phát.
- Xảy ra chuyện gì?
Mọi người giật mình nhìn theo ánh mắt Diệp Huyền.
- Là Thiên Luân!
- Vừa rồi Huyền Diệp đối chiến với Thiên Luân sao?
- Ông trời ơi, hắn lại có thể ngăn cản ánh mắt Thiên Luân?
Mọi người kinh hãi, dường như Diệp Huyền có thể ngăn cản thiên Luân liếc nhìn còn đáng sợ hơn việc đánh bại Mạnh Khánh.
- Ảnh Hóa Quyết... bạo!
Quát khẽ một tiếng, thân hình Diệp Huyền ở trong nháy mắt các Hắc y võ giả nhảy vào bạo tán ra, ba đạo tàn ảnh nổ tung, phân biệt bắn về ba phương hướng.
Ảnh Hóa Quyết, là một loại bí quyết phân thân kiếp trước Diệp Huyền tu luyện, dựa vào Huyền lực cùng hồn lực, hình thành vài đạo phân thân tương tự bản thể, là một môn bí quyết chiến đấu cực kỳ hữu hiệu.
Tàn ảnh xuất hiện, lập tức phân tán vài tên Hắc y võ giả chú ý cùng công kích, hai tàn ảnh trong nháy mắt bị cắt thành mảnh vỡ, mà bản thể Diệp Huyền thì chém ra một kiếm, chém một tên Hắc y võ giả thành hai khúc.
- Hai cái!
Trong lòng yên lặng lên tiếng, lực lượng tinh thần của Diệp Huyền tập trung cao độ, vẻ mặt không dám có chút lười biếng, dưới tình huống như vậy, so đấu chính là sức quan sát cùng lực chú ý của võ giả, một khi có bất kỳ bất cẩn, đối mặt Diệp Huyền chính là kết cục tử vong.
- Đến đây đi.
Kiếm khí phóng lên trời, bao phủ toàn bộ không gian thí luyện, ánh mắt Diệp Huyền nghiêm nghị, ở trong cửa thứ năm này điên cuồng giết thành một đoàn.
Một kiếm, lại một kiếm.
Diệp Huyền ở trong Sinh Tử khiêu vũ, cũng chém giết từng Hắc y võ giả ở trong không gian thí luyện.
Thời khắc này, Diệp Huyền lại có loại cảm giác trở lại kiếp trước, loại cảm giác ngang dọc giết chóc,tùy tâm sở dục, nhiệt huyết sôi trào kia, khiến cho động tác của hắn cũng càng lúc càng nhanh, kỹ xảo chiến đấu cũng càng ngày càng thuần thục.
Bên ngoài không gian thí luyện!
Không ít học viên đang chờ đợi thí luyện lẫn nhau trong lúc đó trò chuyện, chuyện trò vui vẻ.
- Diệp Huyền kia đi vào tựa hồ có một hồi rồi a?
Có học viên chờ đợi không nhịn được nói.
- Đã sắp một canh giờ.
Bên cạnh có người trả lời.
- Nghe nói Diệp Huyền này, thời điểm lần thứ nhất sát hạch, liền tiêu hao hơn một canh giờ xông đến tầng thứ tư, cũng không biết lần này, sẽ có biểu hiện thế nào.
- Nói không chắc giống như đám người Lâm Nguyên, có thể xông vào tầng thứ năm.
- Chuyện này không có khả năng lắm, đám người Lâm Nguyên cũng là trải qua nhiều lần thử nghiệm mới thành công, mặc dù thiên phú của Diệp
Huyền này không tệ, nhưng muốn ở lần thứ hai Thí Luyện Tháp sát hạch liền xông đến tầng thứ năm, cũng quá ý nghĩ kỳ lạ đi.
- Tầng thứ tư, là đối mặt tám cường giả cùng cấp bậc, muốn ở lần thứ hai sát hạch liền có thể một lần xông qua, khó.
Không ít học viên đều phát biểu ý kiến, âm thầm nghị luận.
Dù sao toàn bộ Lam Quang học viện xông vào đến tầng thứ năm, cũng chỉ có mấy chục cái, tuy Diệp Huyền biểu hiện ra thiên phú làm cho tất cả mọi người khá khiếp sợ, nhưng tuyệt đại đa số người, vẫn không coi trọng hắn ở lần thứ hai sát hạch, liền có thể đạt đến tầng thứ năm.