Khóe miệng Đoạn Thiên Lang có một tia cười gằn, đại ấn màu vàng đất dưới sự điều khiển của hắn lại một lần nữa nhắm về phía Lão giả và Diệp Huyền, mạnh mẽ trấn áp xuống.
- Không tốt.
- Mau tránh!
Đám người Dược lão đều phẫn nộ hét lớn. Chỉ là bọn hắn cũng đã bị người ta bao quanh và vây nhốt, căn bản không có cách nào đi cứu viện được.
Thời khắc mấu chốt...
- Dừng tay!
Xoạt xoạt xoạt!
Trong tiếng hét phẫn nộ ngập trời, lập tức có từng đạo từng đạo bóng người đột nhiên phóng lên trời.
Trên người những bóng người này, mỗi một người đều có khí tức cực kỳ khủng bố, dĩ nhiên tất cả đều là Võ Vương thất giai.
Bọn họ, tất cả đều là đạo sư của Lam Quang học viện, vốn là đang bế quan, hoặc là nghỉ ngơi, đều bị chiến đấu ở trên không đấu trường của học viện làm cho thức tỉnh. Cả đám dồn dập bay ra ngoài.
- Giết!
- Đừng vội tùy tiện làm việc ở trong Lam Quang học viện chúng ta.
- Chạy về Huyền Cơ Tông các ngươi đi.
Mỗi một người đều là cường giả, tất cả đều gào thét lên tiếng. Hai mắt bọn họ như nứt ra, cả người như có lửa giận thiêu đốt nhắm ngay về phía Đoạn Thiên Lang mà đánh ra một kích mạnh mẽ.
Lam Quang học viện thành lập được hơn một nghìn năm, lịch sử lâu đời, đã từng gặp qua bao nhiêu lần tập kích. Từ lúc nào đã để cho người ta ở học viện làm càn qua như vậy cơ chứ?
Ầm!
Lưu quang đầy trời bạo phát, Ngũ sắc Huyền Nguyên tràn ngập trời cao, một kích toàn lực của rất nhiều cường giả Võ Vương thất giai khiến cho thiên địa biến sắc. Tứ phương hỗn độn, Huyền Nguyên óng ánh xuyên thủng thiên địa, hóa thành một mảnh sông dài bảy màu, trong nháy mắt đã bắn về phía Đoạn Thiên Lang. Cỗ lực lượng kia đủ để quét ngang tất cả, vô địch.
Nhiều cường giả như thế cùng lúc ra tay, đủ để uy hiếp cường giả Võ Vương thất giai đỉnh cao.
- Đến đúng lúc.
Hai mắt Đoạn Thiên Lang nhắm lại, dường như đã sớm chuẩn bị, trên người hắn đột nhiên xuất hiện một đạo quang mang bảy màu. Đạo quang mang này ngưng tụ như thực chất, công kích đầy trời đánh ở phía trên, thế nhưng lại liên tiếp bị hóa giải.
Sưu!
Đoạn Thiên Lang ở trong hư không chợt lui ra ngoài hơn trăm thước, nhưng mà trên người hắn lại không mất một sợi tóc nào.
- Cái gì?
- Không thể.
- Đây là...
Ánh mắt của mọi người đều ngưng tụ ở bên trên quang mang trước người của Đoạn Thiên Lang, trong mắt đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Đây là bảo vật phòng ngự gì? Càng có thể ngăn cản được nhiều người như vậy liên thủ công kích, chuyện này cũng quá khó mà tin nổi a.
- Hoàng giả kết giới, trên người của kẻ này có bảo vật, bên trong có ẩn chứa dấu ấn của hoàng giả!
Hai mắt Lão giả đỏ ngầu nói.
Sắc mặt của mọi người đều khẽ biến đổi.
Hoàng giả kết giới chính là vực giới mà cường giả Võ hoàng bát giai mới có thể bố trí ra được. Một khi hình thành, bên trong kết giới sẽ giống như tự thành thiên địa, bất kỳ một võ giả nào tiến vào bên trong đều sẽ bị áp chế.
Đồng thời sức phòng ngự của hoàng giả kết giới, cũng hết sức kinh người, không phải võ giả cùng cấp bậc, căn bản sẽ không có cách nào phá tan được.
Chỉ là, hoàng giả kết giới nhất định phải lợi dụng lực lượng hoàng giả thì mới có thể thúc dục, vì lẽ đó Lão giả mới nói, trên người Đoạn Thiên Lang này có nắm giữ bảo vật có dấu ấn của hoàng giả.
Lúc này mọi người cũng đã hiểu ra.
Chẳng trách người này dám kiêu ngạo ra tay đánh nhau ở trong Lam Quang học viện như thế, bởi vì vốn hắn ta đã không có sợ hãi gì rồi.
Nắm giữ hai loại bảo vật như Hoàng Giả Chi Binh và dấu ấn hoàng giả, cho dù có cường giả thất giai tam trọng thì cũng không làm gì được hắn.
- Đây chính là kết cục do các ngươi trợ trụ làm ngược, Địa Hoàng Ấn, đi cho ta.
Ầm!
Đại ấn màu vàng đất giống như là một ngọn núi lớn, đập xuống về phía rất nhiều cường giả Võ Vương ra tay trước đó. Mọi người liên thủ chống lại, thế nhưng vẫn bị chấn động đến mức miệng phun ra máu tươi, sắc mặt mỗi một người đều tái nhợt.
- Lại đi cho ta.
Ong ong ong!
Bên trên đại ấn màu vàng đất mông lung, quang mang lưu chuyển, uy thế khủng bố, chấn động đến mức trong lòng tất cả mọi người đều chấn động dữ dội.
- Tán, nhanh tản ra.
Ngay khi trong lòng tất cả mọi người ngơ ngác thì có một đạo trường thương màu tím đột nhiên từ chỗ sâu trong học viện ầm ầm đánh ra. Trường thương mông lung, như là hóa thành một đầu Giao Long màu tím, mạnh mẽ va chạm với đại ấn màu vàng đất.
Loảng xoảng.
Tiếng nổ cực lớn vang lên, trường thương màu tím và đại ấn màu vàng đất tách ra khỏi nhau, không ngờ lại cân sức ngang tài, không phân cao thấp.
- Cát viện phó.
- Phó viện trưởng đã xuất quan.
Tất cả đạo sư và học viên của học viện đều kinh hỉ vạn phần.
Ánh mắt của đám người Đoạn Thiên Lang trong nháy mắt cũng nhìn sang.
- Đoạn Thiên Lang, ngươi thân là phó tông chủ của Huyền Cơ Tông, nhưng lại dám đến Lam Quang học viện ta ngang ngược, ngươi không thấy mình đã quá mức rồi hay sao?
Một đạo thanh âm uy nghiêm vang lên, dưới con mắt của mọi người, một lão giả chậm rãi bay đến bầu trời.
Vóc người của hắn cũng không cao lớn, thậm chí còn có chút tuổi già sức yếu. Thế nhưng trong tay hắn lại nắm một thanh trường thương màu tím so với thân thể của hắn còn cao lớn hơn một chút. Cả người cao ngạo đứng ở đó, thiên địa cũng giống như một mảnh hải dương màu tím.
- Hắn chính là Cát viện phó sao?
Diệp Huyền nhìn chăm chú vào đối phương:
- Người này cả người Huyền Nguyên ngưng kết thành thực chất. Trong lúc phất tay, Huyền Nguyên lan tràn, đọng lại trong hư không, dường như đã đạt đến thấp cấp tam trọng đỉnh cao, cách Võ hoàng bát giai chỉ còn có một bước xa mà thôi.
Sau đó, ánh mắt của Diệp Huyền lại rơi vào bên trên trường thương màu tím trong tay của Cát viện phó.
- Cây trường thương này khí tức hùng hậu, quang mang vạn trượng, tuy rằng ở trong tay Cát viện phó, thế nhưng trên khí tức thậm chí lại không kém gì bản thân Cát viện phó. Đồng thời còn có thể chống lại Địa Hoàng Ấn của Đoạn Thiên Lang, nghiễm nhiên đã là Hoàng Binh bát giai rồi.
Diệp Huyền vốn tưởng rằng ở địa phương nhỏ như là Mộng Cảnh Bình Nguyên thì sẽ không có cường giả kinh người tới đâu.
Thế nhưng không thể không nói, sau khi đi tới Lam Quang học viện rốt cục hắn mới phát hiện ra, cường giả ở trên Mộng Cảnh Bình Nguyên này, tuyệt đối không phải là bình thường.
Chuyện này từ trên người hai người Đoạn Thiên Lang và Cát viện phó là đã có thể nhìn ra.
Không phải nói thực lực của hai người mạnh mẽ tới đâu, mà là từ thủ đoạn của hai người cũng đã nhìn ra được lốm đốm.
- Không tốt.
- Mau tránh!
Đám người Dược lão đều phẫn nộ hét lớn. Chỉ là bọn hắn cũng đã bị người ta bao quanh và vây nhốt, căn bản không có cách nào đi cứu viện được.
Thời khắc mấu chốt...
- Dừng tay!
Xoạt xoạt xoạt!
Trong tiếng hét phẫn nộ ngập trời, lập tức có từng đạo từng đạo bóng người đột nhiên phóng lên trời.
Trên người những bóng người này, mỗi một người đều có khí tức cực kỳ khủng bố, dĩ nhiên tất cả đều là Võ Vương thất giai.
Bọn họ, tất cả đều là đạo sư của Lam Quang học viện, vốn là đang bế quan, hoặc là nghỉ ngơi, đều bị chiến đấu ở trên không đấu trường của học viện làm cho thức tỉnh. Cả đám dồn dập bay ra ngoài.
- Giết!
- Đừng vội tùy tiện làm việc ở trong Lam Quang học viện chúng ta.
- Chạy về Huyền Cơ Tông các ngươi đi.
Mỗi một người đều là cường giả, tất cả đều gào thét lên tiếng. Hai mắt bọn họ như nứt ra, cả người như có lửa giận thiêu đốt nhắm ngay về phía Đoạn Thiên Lang mà đánh ra một kích mạnh mẽ.
Lam Quang học viện thành lập được hơn một nghìn năm, lịch sử lâu đời, đã từng gặp qua bao nhiêu lần tập kích. Từ lúc nào đã để cho người ta ở học viện làm càn qua như vậy cơ chứ?
Ầm!
Lưu quang đầy trời bạo phát, Ngũ sắc Huyền Nguyên tràn ngập trời cao, một kích toàn lực của rất nhiều cường giả Võ Vương thất giai khiến cho thiên địa biến sắc. Tứ phương hỗn độn, Huyền Nguyên óng ánh xuyên thủng thiên địa, hóa thành một mảnh sông dài bảy màu, trong nháy mắt đã bắn về phía Đoạn Thiên Lang. Cỗ lực lượng kia đủ để quét ngang tất cả, vô địch.
Nhiều cường giả như thế cùng lúc ra tay, đủ để uy hiếp cường giả Võ Vương thất giai đỉnh cao.
- Đến đúng lúc.
Hai mắt Đoạn Thiên Lang nhắm lại, dường như đã sớm chuẩn bị, trên người hắn đột nhiên xuất hiện một đạo quang mang bảy màu. Đạo quang mang này ngưng tụ như thực chất, công kích đầy trời đánh ở phía trên, thế nhưng lại liên tiếp bị hóa giải.
Sưu!
Đoạn Thiên Lang ở trong hư không chợt lui ra ngoài hơn trăm thước, nhưng mà trên người hắn lại không mất một sợi tóc nào.
- Cái gì?
- Không thể.
- Đây là...
Ánh mắt của mọi người đều ngưng tụ ở bên trên quang mang trước người của Đoạn Thiên Lang, trong mắt đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Đây là bảo vật phòng ngự gì? Càng có thể ngăn cản được nhiều người như vậy liên thủ công kích, chuyện này cũng quá khó mà tin nổi a.
- Hoàng giả kết giới, trên người của kẻ này có bảo vật, bên trong có ẩn chứa dấu ấn của hoàng giả!
Hai mắt Lão giả đỏ ngầu nói.
Sắc mặt của mọi người đều khẽ biến đổi.
Hoàng giả kết giới chính là vực giới mà cường giả Võ hoàng bát giai mới có thể bố trí ra được. Một khi hình thành, bên trong kết giới sẽ giống như tự thành thiên địa, bất kỳ một võ giả nào tiến vào bên trong đều sẽ bị áp chế.
Đồng thời sức phòng ngự của hoàng giả kết giới, cũng hết sức kinh người, không phải võ giả cùng cấp bậc, căn bản sẽ không có cách nào phá tan được.
Chỉ là, hoàng giả kết giới nhất định phải lợi dụng lực lượng hoàng giả thì mới có thể thúc dục, vì lẽ đó Lão giả mới nói, trên người Đoạn Thiên Lang này có nắm giữ bảo vật có dấu ấn của hoàng giả.
Lúc này mọi người cũng đã hiểu ra.
Chẳng trách người này dám kiêu ngạo ra tay đánh nhau ở trong Lam Quang học viện như thế, bởi vì vốn hắn ta đã không có sợ hãi gì rồi.
Nắm giữ hai loại bảo vật như Hoàng Giả Chi Binh và dấu ấn hoàng giả, cho dù có cường giả thất giai tam trọng thì cũng không làm gì được hắn.
- Đây chính là kết cục do các ngươi trợ trụ làm ngược, Địa Hoàng Ấn, đi cho ta.
Ầm!
Đại ấn màu vàng đất giống như là một ngọn núi lớn, đập xuống về phía rất nhiều cường giả Võ Vương ra tay trước đó. Mọi người liên thủ chống lại, thế nhưng vẫn bị chấn động đến mức miệng phun ra máu tươi, sắc mặt mỗi một người đều tái nhợt.
- Lại đi cho ta.
Ong ong ong!
Bên trên đại ấn màu vàng đất mông lung, quang mang lưu chuyển, uy thế khủng bố, chấn động đến mức trong lòng tất cả mọi người đều chấn động dữ dội.
- Tán, nhanh tản ra.
Ngay khi trong lòng tất cả mọi người ngơ ngác thì có một đạo trường thương màu tím đột nhiên từ chỗ sâu trong học viện ầm ầm đánh ra. Trường thương mông lung, như là hóa thành một đầu Giao Long màu tím, mạnh mẽ va chạm với đại ấn màu vàng đất.
Loảng xoảng.
Tiếng nổ cực lớn vang lên, trường thương màu tím và đại ấn màu vàng đất tách ra khỏi nhau, không ngờ lại cân sức ngang tài, không phân cao thấp.
- Cát viện phó.
- Phó viện trưởng đã xuất quan.
Tất cả đạo sư và học viên của học viện đều kinh hỉ vạn phần.
Ánh mắt của đám người Đoạn Thiên Lang trong nháy mắt cũng nhìn sang.
- Đoạn Thiên Lang, ngươi thân là phó tông chủ của Huyền Cơ Tông, nhưng lại dám đến Lam Quang học viện ta ngang ngược, ngươi không thấy mình đã quá mức rồi hay sao?
Một đạo thanh âm uy nghiêm vang lên, dưới con mắt của mọi người, một lão giả chậm rãi bay đến bầu trời.
Vóc người của hắn cũng không cao lớn, thậm chí còn có chút tuổi già sức yếu. Thế nhưng trong tay hắn lại nắm một thanh trường thương màu tím so với thân thể của hắn còn cao lớn hơn một chút. Cả người cao ngạo đứng ở đó, thiên địa cũng giống như một mảnh hải dương màu tím.
- Hắn chính là Cát viện phó sao?
Diệp Huyền nhìn chăm chú vào đối phương:
- Người này cả người Huyền Nguyên ngưng kết thành thực chất. Trong lúc phất tay, Huyền Nguyên lan tràn, đọng lại trong hư không, dường như đã đạt đến thấp cấp tam trọng đỉnh cao, cách Võ hoàng bát giai chỉ còn có một bước xa mà thôi.
Sau đó, ánh mắt của Diệp Huyền lại rơi vào bên trên trường thương màu tím trong tay của Cát viện phó.
- Cây trường thương này khí tức hùng hậu, quang mang vạn trượng, tuy rằng ở trong tay Cát viện phó, thế nhưng trên khí tức thậm chí lại không kém gì bản thân Cát viện phó. Đồng thời còn có thể chống lại Địa Hoàng Ấn của Đoạn Thiên Lang, nghiễm nhiên đã là Hoàng Binh bát giai rồi.
Diệp Huyền vốn tưởng rằng ở địa phương nhỏ như là Mộng Cảnh Bình Nguyên thì sẽ không có cường giả kinh người tới đâu.
Thế nhưng không thể không nói, sau khi đi tới Lam Quang học viện rốt cục hắn mới phát hiện ra, cường giả ở trên Mộng Cảnh Bình Nguyên này, tuyệt đối không phải là bình thường.
Chuyện này từ trên người hai người Đoạn Thiên Lang và Cát viện phó là đã có thể nhìn ra.
Không phải nói thực lực của hai người mạnh mẽ tới đâu, mà là từ thủ đoạn của hai người cũng đã nhìn ra được lốm đốm.