Mục lục
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng - Diệp Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một thanh niên trong đó khá chính khí, trang phục thân sĩ bước nhanh lên, đáy mắt giật mình cấp tốc thu lại, sau đó đổi một bộ kích động nói:

- Kỷ tỷ, Trương ca, các ngươi cuối cùng cũng coi như từ Xích Phong sơn mạch trở về, thực sự là lo lắng chết chúng ta, ngươi không biết, các ngươi mấy ngày không trở về, ta còn tưởng rằng các ngươi xảy ra vấn đề rồi, nếu như các ngươi không về nữa, ta cùng các huynh đệ đều chuẩn bị đi Xích Phong sơn mạch tìm các ngươi a.

- Đúng a.

Mấy thanh niên khác đối mắt nhìn nhau một chút, cũng đều kích động đi lên phía trước nói:

- Thực sự là lo lắng chết chúng ta, cũng còn tốt Kỷ tỷ, Trương ca các ngươi đều trở về.

Kỷ Nhã Hinh lạnh lùng nhìn bọn họ, phẫn nộ nói:

- Các ngươi chính là lo lắng chúng ta như thế, không chỉ để người ngoài tiến vào trong nhà ta, còn vứt đệ đệ ta ở trong phòng chứa củi, này chính là các ngươi lo lắng?

- Chuyện này làm sao có thể?

Trần Đông nhất thời lấy làm kinh hãi, đồng thời phảng phất như lúc này mới nhìn thấy Kỷ Linh trong lồng ngực Kỷ Nhã Hinh, giật mình nói:

- Kỷ Linh huynh đệ hắn là làm sao? Hai ngày trước ta giúp hắn thu dọn một hồi, cho hắn ăn mấy hạt Liệu Thương Đan, lúc này mới hai ngày không về mà thôi, Kỷ Linh huynh đệ làm sao biến thành như vậy?

- Ngươi còn nói.

Kỷ Nhã Hinh phẫn nộ nói.

- Tại sao thời điểm ta tìm tới hắn, hắn ở trong phòng chứa củi.

- Không thể.

Trần Đông một mặt kiên quyết nói.

- Các ngươi đi rồi, Kỷ Linh huynh đệ vẫn ở trong sương phòng của mình, ta làm sao sẽ đưa hắn đến phòng chứa củi, cảm tình của chúng ta cùng Kỷ Linh huynh đệ, ngươi cũng biết, chúng ta làm sao cũng sẽ không hại Kỷ Linh huynh đệ a, này có phải là có hiểu lầm gì đó không?

- Đúng a.

Mấy người khác cũng đều nói:

- Chúng ta cùng Kỷ Linh huynh đệ đều là huynh đệ sinh tử, làm sao có khả năng như vậy với hắn.

Kỷ Nhã Hinh lạnh lùng nói.

- Chẳng lẽ là ta oan uổng các ngươi?

Tuy trong thanh âm của nàng mang theo lạnh lẽo, nhưng tức giận yếu bớt rất nhiều, tựa hồ cũng hoài nghi chuyện đã xảy ra.

Từ khi Kỷ Linh bị thương, đám người Trần Đông vẫn đối với hắn vô cùng chăm sóc, lại tìm Luyện Dược Sư cho hắn, vay tiền cho mình, những ngày qua trả giá cũng không ít, cho nên nàng mới sẽ ở trước khi đi Xích Phong sơn mạch, giao đệ đệ cho đám người Trần Đông chăm sóc, chính là tin tưởng đám người Trần Đông, lấy bọn họ trước đó diễn xuất, căn bản không giống như sẽ đối với đệ đệ nhẫn tâm như vậy.

Chỉ là hết thảy trước mắt, làm cho nàng lại không thể tin được đám người Trần Đông vô tội, lập tức chỉ vào đại hán khôi ngô kia nói:

- Vậy người này lại là chuyện gì xảy ra?

- Chiêm Nhị Vĩ, ngươi làm sao thành như vậy?

Tựa hồ lúc này Trần Đông mới nhìn thấy đại hán khôi ngô, nhất thời giật mình nói.

- Trần Đông, đừng con mẹ nó giả vờ giả vịt, ngươi nói rõ ràng cho lão tử.

Đại hán khôi ngô gian nan bò lên, phẫn nộ nói:

- Ngươi còn bảo ta tới nói rõ ràng, đình viện này là Trần Đông ngươi mua, tại sao hiện tại mấy người này nói với ta đình viện này là của bọn họ?

- Trần Đông ngươi cũng nghe được.

Kỷ Nhã Hinh lạnh lùng nhìn hắn.

Trần Đông thở dài nói:

- Kỷ tỷ, chuyện này đúng là sự thật, ngươi cũng biết, chúng ta vì trị thương thế cho Kỷ Linh huynh đệ, khắp nơi bôn ba, hơn nữa tiêu tốn rất nhiều, nhìn thấy ngươi cùng Trương ca vẫn đang vì trù tiền mà khổ não, làm huynh đệ chúng ta cũng thật quá khó khăn, lúc ngươi đi không phải giao đình viện cho ta trông giữ sao, ta thấy trong đình viện này có một phòng không, vì lẽ đó nghĩ, có nên cho thuê gian phòng kia đi, đổi ít tiền hay không, như thế sẽ giảm bớt một chút áp lực, vì lẽ đó liền cho Chiêm Nhị Vĩ thuê gian phòng này.

Nói đến đây, trên mặt đám người Trần Đông nhất thời lộ ra từng trận chua xót.

Trong đình viện, Trần Đông hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Chiêm Nhị Vĩ, nói với Kỷ Nhã Hinh:

- Kỷ tỷ, Trương ca, Chiêm Nhị Vĩ này vừa nãy có phải đắc tội các ngươi hay không? Ngươi nói với ta, vừa vặn hắn tiền còn không cho ta, nếu hắn dám đắc tội các ngươi, huynh đệ chúng ta chắc chắn sẽ không để hắn dễ chịu.

- Vậy sao ngươi ngay cả phòng của đệ đệ ta cũng cho thuê?

Kỷ Nhã Hinh lạnh lùng nói.

- Cho thuê gian phòng của Kỷ Linh huynh đệ? Không có a.

Trần Đông vô cùng ngạc nhiên, nghi ngờ nói:

- Kỷ tỷ, đến cùng là ai nói cho ngươi việc này, căn bản không có, ta làm sao sẽ cho thuê phòng của Kỷ Linh huynh đệ? Ta làm người ngươi rất rõ ràng, coi như mình không có chỗ ở, cũng sẽ không cho thuê phòng của Kỷ Linh huynh đệ a.

Trần Đông một mặt vô tội, tựa hồ bị lời này của Kỷ Nhã Hinh làm cho bối rối, một mặt mê hoặc.

- Trần Đông, con mẹ nó chó má, rõ ràng là ngươi nói cho ta cùng bằng hữu của ta, gian phòng này cũng không, cùng cho thuê.

Đại hán khôi ngô trừng lớn hai mắt, phẫn nộ nói.

Sắc mặt của Trần Đông bỗng dưng trầm xuống, lạnh lẽo nhìn đại hán khôi ngô:

- Chiêm Nhị Vĩ, cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung được, ngươi cái lỗ tai nào nghe được ta đã nói như vậy, chụp mũ lung tung là muốn chết người, ngươi có biết hay không.

Đại hán khôi ngô tức giận nói:

- Trần Đông, đã nói, từng làm, lẽ nào ngươi cũng muốn chơi xấu?

- Ta chơi xấu?

Trần Đông bỗng dưng đi lên trước, lạnh giọng nói:

- Trần Đông ta đường đường chính chính, đỉnh thiên lập địa, chỉ cần là ta làm, ta sẽ không không thừa nhận, thế nhưng nếu như một ít người có ý đồ riêng vu hại ta, vậy Trần Đông ta cũng không phải dễ ức hiếp.

Hắn trợn tròn đôi mắt, một mặt chính khí dạt dào.

- Kỷ tỷ, ngươi tuyệt đối không nên tin tưởng một ít người có dụng tâm khác gây xích mích a.

Phía sau Trần Đông, một đám võ giả cũng căm phẫn sục sôi gọi lên:

- Trần ca chúng ta vì huynh đệ lên núi đao, xuống biển lửa, xưa nay không một chút nhíu mày, vì bằng hữu, giúp bạn không tiếc cả mạng sống, làm sao sẽ làm ra chuyện như vậy, Kỷ tỷ, Trương ca, các ngươi có thể muốn làm rõ sai trái a.

Bọn họ ngươi một lời, ta một câu, Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt lại mê hoặc.

Đúng lúc này...

- Đùng đùng đùng!

Một tiếng vỗ tay lanh lảnh ở trong đình viện vang lên.

- Không sai, hành động không tệ. Thực sự là cảm động lòng người, nghĩa bạc vân thiên a.

Khóe miệng Diệp Huyền ngậm lấy cười gằn, hai tay liên tục giao kích, ánh mắt trào phúng nhìn đám người Trần Đông.

- Tiểu tử, ngươi đây là ý gì?

Mấy người phía sau Trần Đông lập tức phẫn nộ kêu gào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK