Nhưng mà ở trước mặt Diệp Huyền, bọn họ đều bị đánh bại từng cái.
Vẻn vẹn thời gian một nén nhang, Diệp Huyền đã thu được hai mươi chín thắng liên tiếp.
- Hai mươi chín thắng liên tiếp, vị Diệp Huyền thiếu hiệp này chỉ kém một trận liền có thể thu được ba mươi thắng liên tiếp, còn có vị cường giả nào đồng ý lên khiêu chiến không.
Hắc y lão giả ở bên cạnh lôi đài cao giọng nói.
- Trận này ta đến đi.
Một thanh âm lạnh lẽo đạm mạc vang lên, thanh âm hạ xuống, một thanh niên cả người sát khí nồng nặc nháy mắt đi tới trên lôi đài.
- Là Vô Ảnh Trảo Tư Không Thành.
- Hắn làm sao lên đài?
- Tư Không Thành là mấy ngày trước ba mươi thắng liên tiếp, hiện tại nên thu được ba mươi lăm thắng liên tiếp, làm sao sẽ lên khiêu chiến võ giả còn chưa tới ba mươi thắng liên tiếp như Diệp Huyền?
- Diệp Huyền muốn nguy hiểm.
Đoàn người nghị luận sôi nổi, Tư Không Thành tiếng tăm quá lớn, mấy ngày trước vừa thu được ba mươi thắng liên tiếp, chính thức gia nhập Đấu Vũ Hội, hiện tại nhìn thấy hắn lên đài, không ít người trong lòng đều cực kỳ phấn chấn, từng cái từng cái nhìn chằm chằm không chớp mắt.
- Tiếp chiêu đi.
Tư Không Thành vừa lên đài, không chờ hắc y lão giả giới thiệu, trong tay đột ngột xuất hiện một thanh lợi trảo màu đen, cả người tỏa ra sát khí kinh người, thời điểm luồng khí tức này ngưng tụ đến mức tận cùng, hắn bỗng dưng động.
Xì xì xì!
Thiết trảo xé rách trời cao, biến ảo thành trảo ảnh, tầng tầng trảo ảnh lặng yên tụ hợp, ở trên hư không tạo thành một lợi trảo to lớn, gào thét bổ về phía Diệp Huyền.
Ầm!
Một trảo nổ ra, khí tức tàn phá cuồng bạo ngang dọc, phảng phất như một biển rộng cuồn cuộn, tuôn trào về phía trước, hầu như không thể chống đối, ở trong nước biển kia, một con giao long chập trùng, muốn Hóa Long thăng thiên, bùng nổ ra một trảo kinh người, khí tức đáng sợ kia ép không ít võ giả ở chung quanh lôi đài trong lòng phiền muộn.
Diệp Huyền mặt không biến sắc, sau lưng Tài Quyết Chi Kiếm ra khỏi vỏ, ánh chớp màu tím phun trào, hóa thành một võng kiếm sấm sét.
Xì xì!
Trảo ảnh chia năm xẻ bảy, từng đạo từng đạo kiếm khí từ bên trong kích bắn, song song ở trong hư không hóa thành hư vô.
- Hả?
Tư Không Thành hơi nhướng mày, hắn không ngờ tới Diệp Huyền dễ dàng liền chống lại một chiêu của mình như thế.
- Thật sự có tài, có điều đây chỉ là món ăn khai vị của ta, đón lấy mới là công kích chân chính.
Tư Không Thành cười lạnh một tiếng, thân hình lược động, hai tay hắn biến ảo thành từng đạo từng đạo trảo ảnh che ngợp bầu trời, hoàn toàn vây quanh Diệp Huyền, tiếp theo ở trong trảo ảnh đầy trời kia, một tiếng hô vang lên.
Ở dưới ánh mắt của mọi người, vô số Huyền Nguyên hội tụ, cùng trảo ảnh đầy trời hóa thành một con mãnh thú hung ác, ngửa mặt lên trời rít gào, mang theo sát cơ nồng nặc nhào xuống Diệp Huyền, làm cho người ta có một loại thị giác xung kích mãnh liệt.
- Phá không!
Tư Không Thành quát chói tai, ác thú kia kéo tới khí thế để tất cả mọi người ở đây đều tâm thần rung động, phảng phất như giờ khắc này Tư Không Thành ở trên đài thật sự hóa thành một con hồng hoang cự thú, khí thế kia nghiền ép tất cả, làm cho người kinh hãi run sợ.
Dưới trảo ảnh lít nha lít nhít, Diệp Huyền ở trên võ đài liền như giun dế nhỏ bé.
- Đây chính là công kích chân chính sao? Cũng chỉ như thế a?
Sát khí của Tư Không Thành để Diệp Huyền rất không thoải mái, hơn nữa người này vừa lên đài liền một bộ cao cao tại thượng, để Diệp Huyền có tâm cho hắn một bài học.
- Lôi Quang Kiếm Trảm, phá!
Một tay nắm chặt Tài Quyết Chi Kiếm, Diệp Huyền hững hờ bổ ra ngoài, trên thân kiếm, một tia kiếm khí đột nhiên bạo lướt ra, tràn vào trong công kích của đối phương.
Trong công kích của Tư Không Thành, kiếm khí của Diệp Huyền tập kích có vẻ nhỏ bé như vậy, nhưng chính là tia kiếm khí nhỏ bé này, lại thế như chẻ tre, ở trong công kích của Tư Không Thành qua lại tàn phá.
Bùm bùm!
Kiếm khí ngang dọc, tiếng nổ đùng đoàng không ngừng, không chờ công kích khủng bố của Tư Không Thành hạ xuống, cũng đã chia năm xẻ bảy, căn bản không có cách giáng hạ đến trên người Diệp Huyền.
Trong kình khí khuấy động, Diệp Huyền lại một chiêu kiếm bổ ra.
Bạch!
Kiếm khí sáng như tuyết triệt thiên địa, rất cảm động, như mũi tên rời cung, quỹ tích mờ ảo khó tìm, như linh dương móc giác, lấy một góc độ đặc biệt đi tới trước mặt Tư Không Thành, nhanh như chớp giật, quả thực không thể tránh khỏi.
- Hồn Nguyên bám thân!
Tư Không Thành biết lợi hại, vẻ mặt cả kinh, trong nguy cơ liền quát to một tiếng, ở trên đỉnh đầu hắn đột nhiên xuất hiện một con Võ Hồn hình thú mông lung, bảy đạo tinh hoàn ở quanh thân Võ Hồn hình thú qua lại rung động, một luồng lực lượng Võ Hồn khủng bố trực tiếp hòa vào trong cơ thể Tư Không Thành.
Xì xì xì!
Sau một khắc, bên ngoài thân Tư Không Thành lập tức lướt lên một mảnh vảy giáp lít nha lít nhít, cả người phảng phất như trong nháy mắt hóa thành một con quái vật.
Nhưng trên thực tế đây chỉ là ảo giác, là Tư Không Thành lợi dụng Võ Hồn bản thân kết hợp Huyền Nguyên của hắn tạo thành vảy giáp phòng ngự đặc biệt.
Ầm!
Ánh kiếm chém xuống, Tư Không Thành bay ngược ra ngoài, vảy giáp bên ngoài thân phá nát, Huyền Nguyên hộ thể bị vỡ ra một lỗ thủng to lớn, nhưng không có thương tổn được nhục thân của hắn.
- Ồ, hồn lực phòng ngự đặc biệt.
Diệp Huyền hơi kinh dị, Huyền Nguyên phòng ngự phổ thông, nhiều nhất chỉ giống như vảy giáp, một khi bị phá, Huyền Nguyên cuồng bạo căn bản là không có bất kỳ tác dụng ngăn cản, nhưng hồn lực vảy giáp của Tư Không Thành, ở thời điểm phá tan thật giống như vảy giáp thật sự, không ngừng có một loại lực lượng trở ngại sản sinh, làm cho Diệp Huyền công kích không cách nào xúc phạm tới nhục thân của hắn.
- Có chút ý nghĩa.
Ở trên kỹ xảo, vảy giáp của Tư Không Thành phòng ngự vẫn không hẳn so được Điện Kiếm Chi Vực của Thiểm Điện Kiếm, nhưng ở trên hiệu quả, vảy giáp của Tư Không Thành phòng ngự lại không hề yếu, cũng có chỗ độc đáo của hắn.
- Đừng vội tùy tiện.
Nghe được Diệp Huyền nỉ non, gương mặt của Tư Không Thành đỏ lên như gan heo, hắn vốn định mấy chiêu đánh bại Diệp Huyền, cho đối phương một giáo huấn khó quên, ai biết giao thủ, ngược lại là chính hắn mệt mỏi ứng phó, vô cùng chật vật.
Thân hình ở giữa không trung nhanh chóng rút lui, khuôn mặt của Tư Không Thành dữ tợn, cả người sát khí sôi trào, thân thể vẫn còn giữa không trung, lợi trảo trong tay dĩ nhiên lần thứ hai vung ra.
Vẻn vẹn thời gian một nén nhang, Diệp Huyền đã thu được hai mươi chín thắng liên tiếp.
- Hai mươi chín thắng liên tiếp, vị Diệp Huyền thiếu hiệp này chỉ kém một trận liền có thể thu được ba mươi thắng liên tiếp, còn có vị cường giả nào đồng ý lên khiêu chiến không.
Hắc y lão giả ở bên cạnh lôi đài cao giọng nói.
- Trận này ta đến đi.
Một thanh âm lạnh lẽo đạm mạc vang lên, thanh âm hạ xuống, một thanh niên cả người sát khí nồng nặc nháy mắt đi tới trên lôi đài.
- Là Vô Ảnh Trảo Tư Không Thành.
- Hắn làm sao lên đài?
- Tư Không Thành là mấy ngày trước ba mươi thắng liên tiếp, hiện tại nên thu được ba mươi lăm thắng liên tiếp, làm sao sẽ lên khiêu chiến võ giả còn chưa tới ba mươi thắng liên tiếp như Diệp Huyền?
- Diệp Huyền muốn nguy hiểm.
Đoàn người nghị luận sôi nổi, Tư Không Thành tiếng tăm quá lớn, mấy ngày trước vừa thu được ba mươi thắng liên tiếp, chính thức gia nhập Đấu Vũ Hội, hiện tại nhìn thấy hắn lên đài, không ít người trong lòng đều cực kỳ phấn chấn, từng cái từng cái nhìn chằm chằm không chớp mắt.
- Tiếp chiêu đi.
Tư Không Thành vừa lên đài, không chờ hắc y lão giả giới thiệu, trong tay đột ngột xuất hiện một thanh lợi trảo màu đen, cả người tỏa ra sát khí kinh người, thời điểm luồng khí tức này ngưng tụ đến mức tận cùng, hắn bỗng dưng động.
Xì xì xì!
Thiết trảo xé rách trời cao, biến ảo thành trảo ảnh, tầng tầng trảo ảnh lặng yên tụ hợp, ở trên hư không tạo thành một lợi trảo to lớn, gào thét bổ về phía Diệp Huyền.
Ầm!
Một trảo nổ ra, khí tức tàn phá cuồng bạo ngang dọc, phảng phất như một biển rộng cuồn cuộn, tuôn trào về phía trước, hầu như không thể chống đối, ở trong nước biển kia, một con giao long chập trùng, muốn Hóa Long thăng thiên, bùng nổ ra một trảo kinh người, khí tức đáng sợ kia ép không ít võ giả ở chung quanh lôi đài trong lòng phiền muộn.
Diệp Huyền mặt không biến sắc, sau lưng Tài Quyết Chi Kiếm ra khỏi vỏ, ánh chớp màu tím phun trào, hóa thành một võng kiếm sấm sét.
Xì xì!
Trảo ảnh chia năm xẻ bảy, từng đạo từng đạo kiếm khí từ bên trong kích bắn, song song ở trong hư không hóa thành hư vô.
- Hả?
Tư Không Thành hơi nhướng mày, hắn không ngờ tới Diệp Huyền dễ dàng liền chống lại một chiêu của mình như thế.
- Thật sự có tài, có điều đây chỉ là món ăn khai vị của ta, đón lấy mới là công kích chân chính.
Tư Không Thành cười lạnh một tiếng, thân hình lược động, hai tay hắn biến ảo thành từng đạo từng đạo trảo ảnh che ngợp bầu trời, hoàn toàn vây quanh Diệp Huyền, tiếp theo ở trong trảo ảnh đầy trời kia, một tiếng hô vang lên.
Ở dưới ánh mắt của mọi người, vô số Huyền Nguyên hội tụ, cùng trảo ảnh đầy trời hóa thành một con mãnh thú hung ác, ngửa mặt lên trời rít gào, mang theo sát cơ nồng nặc nhào xuống Diệp Huyền, làm cho người ta có một loại thị giác xung kích mãnh liệt.
- Phá không!
Tư Không Thành quát chói tai, ác thú kia kéo tới khí thế để tất cả mọi người ở đây đều tâm thần rung động, phảng phất như giờ khắc này Tư Không Thành ở trên đài thật sự hóa thành một con hồng hoang cự thú, khí thế kia nghiền ép tất cả, làm cho người kinh hãi run sợ.
Dưới trảo ảnh lít nha lít nhít, Diệp Huyền ở trên võ đài liền như giun dế nhỏ bé.
- Đây chính là công kích chân chính sao? Cũng chỉ như thế a?
Sát khí của Tư Không Thành để Diệp Huyền rất không thoải mái, hơn nữa người này vừa lên đài liền một bộ cao cao tại thượng, để Diệp Huyền có tâm cho hắn một bài học.
- Lôi Quang Kiếm Trảm, phá!
Một tay nắm chặt Tài Quyết Chi Kiếm, Diệp Huyền hững hờ bổ ra ngoài, trên thân kiếm, một tia kiếm khí đột nhiên bạo lướt ra, tràn vào trong công kích của đối phương.
Trong công kích của Tư Không Thành, kiếm khí của Diệp Huyền tập kích có vẻ nhỏ bé như vậy, nhưng chính là tia kiếm khí nhỏ bé này, lại thế như chẻ tre, ở trong công kích của Tư Không Thành qua lại tàn phá.
Bùm bùm!
Kiếm khí ngang dọc, tiếng nổ đùng đoàng không ngừng, không chờ công kích khủng bố của Tư Không Thành hạ xuống, cũng đã chia năm xẻ bảy, căn bản không có cách giáng hạ đến trên người Diệp Huyền.
Trong kình khí khuấy động, Diệp Huyền lại một chiêu kiếm bổ ra.
Bạch!
Kiếm khí sáng như tuyết triệt thiên địa, rất cảm động, như mũi tên rời cung, quỹ tích mờ ảo khó tìm, như linh dương móc giác, lấy một góc độ đặc biệt đi tới trước mặt Tư Không Thành, nhanh như chớp giật, quả thực không thể tránh khỏi.
- Hồn Nguyên bám thân!
Tư Không Thành biết lợi hại, vẻ mặt cả kinh, trong nguy cơ liền quát to một tiếng, ở trên đỉnh đầu hắn đột nhiên xuất hiện một con Võ Hồn hình thú mông lung, bảy đạo tinh hoàn ở quanh thân Võ Hồn hình thú qua lại rung động, một luồng lực lượng Võ Hồn khủng bố trực tiếp hòa vào trong cơ thể Tư Không Thành.
Xì xì xì!
Sau một khắc, bên ngoài thân Tư Không Thành lập tức lướt lên một mảnh vảy giáp lít nha lít nhít, cả người phảng phất như trong nháy mắt hóa thành một con quái vật.
Nhưng trên thực tế đây chỉ là ảo giác, là Tư Không Thành lợi dụng Võ Hồn bản thân kết hợp Huyền Nguyên của hắn tạo thành vảy giáp phòng ngự đặc biệt.
Ầm!
Ánh kiếm chém xuống, Tư Không Thành bay ngược ra ngoài, vảy giáp bên ngoài thân phá nát, Huyền Nguyên hộ thể bị vỡ ra một lỗ thủng to lớn, nhưng không có thương tổn được nhục thân của hắn.
- Ồ, hồn lực phòng ngự đặc biệt.
Diệp Huyền hơi kinh dị, Huyền Nguyên phòng ngự phổ thông, nhiều nhất chỉ giống như vảy giáp, một khi bị phá, Huyền Nguyên cuồng bạo căn bản là không có bất kỳ tác dụng ngăn cản, nhưng hồn lực vảy giáp của Tư Không Thành, ở thời điểm phá tan thật giống như vảy giáp thật sự, không ngừng có một loại lực lượng trở ngại sản sinh, làm cho Diệp Huyền công kích không cách nào xúc phạm tới nhục thân của hắn.
- Có chút ý nghĩa.
Ở trên kỹ xảo, vảy giáp của Tư Không Thành phòng ngự vẫn không hẳn so được Điện Kiếm Chi Vực của Thiểm Điện Kiếm, nhưng ở trên hiệu quả, vảy giáp của Tư Không Thành phòng ngự lại không hề yếu, cũng có chỗ độc đáo của hắn.
- Đừng vội tùy tiện.
Nghe được Diệp Huyền nỉ non, gương mặt của Tư Không Thành đỏ lên như gan heo, hắn vốn định mấy chiêu đánh bại Diệp Huyền, cho đối phương một giáo huấn khó quên, ai biết giao thủ, ngược lại là chính hắn mệt mỏi ứng phó, vô cùng chật vật.
Thân hình ở giữa không trung nhanh chóng rút lui, khuôn mặt của Tư Không Thành dữ tợn, cả người sát khí sôi trào, thân thể vẫn còn giữa không trung, lợi trảo trong tay dĩ nhiên lần thứ hai vung ra.