Keng!
Ngay trong nháy mắt chiến đao của Thạch Triển Tân sắp bổ trúng đầu lâu của Cửu Trần, một tiếng nổ đùng đoàng lanh lảnh, đột nhiên vang vọng đất trời, không biết chuyện gì, một trọng kiếm màu đen, lặng yên xuất hiện ở trước chiến đao, ngăn cản một đòn trí mạng của Thạch Triển Tân.
- Ha ha, ẩn giấu lâu như vậy, rốt cục không nhịn được sao? Ta chờ ngươi rất lâu rồi.
Thanh âm đạm mạc vang lên, Diệp Huyền đứng ngạo nghễ ở bên cạnh Cửu Trần, khóe miệng mang theo nụ cười.
- Ngươi, Huyền Diệp... Ngươi làm sao...
Trên mặt Thạch Triển Tân lộ ra kinh sợ, nhưng chợt chiến đao trong tay hắn lần thứ hai lướt lên, ánh đao lít nha lít nhít, điên cuồng bao phủ lại toàn thân Cửu Trần.
Diệp Huyền xì cười một tiếng:
- Ở trước mặt ta, cũng muốn động thủ?
Độc Tài Chi Kiếm đột nhiên biến mất, tiếng leng keng leng keng vang lên, bất luận Thạch Triển Tân làm sao tiến công, đều bị hắn trong nháy mắt ngăn lại.
- Tránh cho ta.
Cùng lúc đó Cửu Trần nộ quát một tiếng, đánh bay Hậu Thổ ấn của Đoạn Thiên Lang ra ngoài.
Ầm!
Một áp lực đáng sợ bao phủ Thạch Triển Tân lại, Cửu Trần lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo, giống như hàn đao.
- Ta...
Thạch Triển Tân muốn nói gì, liền bị Cửu Trần một quyền đánh vào ngực, như bao tải quăng bay ra ngoài, máu tươi phun mạnh.
Ánh mắt Cửu Trần hung ác, mang theo thương tiếc, lạnh giọng nói:
- Vừa nãy Huyền Diệp nói cho ta, trong chúng ta có một tên phản đồ, ta còn chưa tin, Thạch Triển Tân, ngươi quá để ta thất vọng rồi.
Đám người Thiên Luân cũng sắc mặt tái xanh, thương tiếc nhìn Thạch Triển Tân.
- Thạch Triển Tân, ta thật không nghĩ tới, ngươi sẽ là kẻ phản bội.
- Tại sao, ngươi quá để ta thất vọng rồi.
Đám người Thiên Luân nhìn đồng bọn đã từng cùng mình phấn đấu, trong con ngươi toát ra một tia đau đớn, nhưng sau đó, ánh mắt của bọn họ dần dần trở nên lạnh lùng.
Thạch Triển Tân bị Cửu Trần đánh một đòn, nổ đến huyền mạch trong cơ thể nát tan, gân cốt bẻ gẫy, lục phủ ngũ tạng đều phá nát, đầy mặt máu tươi, giống như ma quỷ.
Trên mặt hắn mang theo không cam lòng, cười to lên, thanh âm dữ tợn nói:
- Ta vốn là đệ tử của Huyền Cơ Tông, tại sao nói kẻ phản bội? Chỉ là ta rất hiếu kì, Huyền Diệp, ngươi là làm sao nhìn ra được ta là đệ tử Huyền Cơ Tông?
Hắn không hiểu, hắn ở trong viện vẫn ẩn núp vô cùng tốt, ngay cả đám người Thiên Luân cũng không thể nhìn ra hắn là đệ tử Huyền Cơ Tông, Diệp Huyền cùng hắn căn bản không tiếp xúc qua vài lần, làm sao biết hắn là đệ tử Huyền Cơ Tông.
Diệp Huyền cười nhạo nói:
- Ngươi cho rằng ngươi ẩn giấu rất tốt sao? Vừa nãy ta triển khai Khốn Thiên trận, nhốt lại đám người Đoạn Thiên Lang, đại trận đột nhiên ba động một chút, nứt ra một khe hở, suýt chút nữa để đám người Đoạn Thiên Lang có cơ hội chạy trốn. Khốn Thiên trận là ta luyện chế, trong đó bất kỳ một chỗ nào, ta đều có thể dễ dàng nhận biết được, sở dĩ nứt ra khe hở, là bởi vì ngươi nắm giữ trận bàn, xuất hiện một tia lực lượng quấy rầy, vào lúc ấy, ta liền hoài nghi ngươi.
Thạch Triển Tân cười khổ một cái nói:
- Hóa ra là như vậy? Đây chính là ta lộ ra kẽ hở sao?
Trong lòng hắn cay đắng, sớm biết như vậy, trước hắn liền không ở trên trận bàn giở trò, cuối cùng dẫn đến Đoạn phó tông chủ không thể rời đi, trái lại chính hắn bạo lộ.
Diệp Huyền tựa hồ biết ý nghĩ của Thạch Triển Tân, cười lạnh nói:
- Kỳ thực coi như ngươi không ở trên trận bàn bại lộ, vừa nãy ngươi cũng giết không được Cửu Trần, sau sự tình Lữ Phong, kỳ thực ta đã sớm hoài nghi trong chúng ta còn có đệ tử Huyền Cơ Tông, nếu ngươi có thể đánh lén thành công, đó mới gọi buồn cười.
- Ngươi đã sớm hoài nghi chúng ta?
Thạch Triển Tân hơi run run, lẩm bẩm nói:
- Vậy ngươi còn giao trận bàn cho chúng ta khống chế, lẽ nào không sợ chúng ta thả đám người Đoạn phó tông chủ chạy?
Diệp Huyền giễu cợt nói:
- Đã quên nói cho ngươi, Khốn Thiên trận bình thường, kỳ thực chỉ cần sáu trận bàn liền có thể khởi động, hơn nữa trong đó mấu chốt nhất, là trận bàn trong tay Cửu Trần cung phụng, Dược lão cùng Đông lão, bởi vì chỉ có Huyền Nguyên của bọn họ, mới có thể hoàn toàn kích hoạt uy lực của Khốn Thiên trận, trận bàn còn lại, đều là có cũng được mà không có cũng không sao, đừng nói một mình ngươi phá hoại, dù lại thêm hai cái, đám người Đoạn Thiên Lang cũng chạy không thoát. Cho nên ta chế tác mười trận bàn, chính là muốn nhìn một chút, trong này còn có quỷ hay không, không nghĩ tới, ngươi lại thật mắc câu.
Diệp Huyền nói, giống như sấm sét giữa trời quang, đánh vào bên tai Thạch Triển Tân.
Trong lòng hắn cay đắng, nguyên lai mình vừa nãy khống chế trận bàn, vốn không quá quan trọng, có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng mình lại một mực còn ngốc như vậy bại lộ mình.
Mà đám người Dược lão thì trợn mắt ngoác mồm nhìn Diệp Huyền, này vẫn là một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi sao? Quả thực so với bọn họ còn gian trá hơn a, chí ít vừa nãy bọn họ căn bản không có hoài nghi đến, trong này sẽ có đệ tử của Huyền Cơ Tông.
- Ta bị bại không oan.
Thạch Triển Tân cười khổ một tiếng, sức sống trong cơ thể không ngừng trôi qua, ánh mắt dần dần ảm đạm xuống.
Cuối cùng, thân thể của hắn vô lực ngã xuống, triệt để mất đi sinh cơ.
Cửu Trần lạnh lẽo nói:
- Đoạn Thiên Lang, hiện tại đến phiên các ngươi.
Vèo vèo vèo!
Từng đạo từng đạo lưu quang, cấp tốc lao về phía năm người Đoạn Thiên Lang.
Chu Triển Luân lo lắng nói:
- Đoạn phó tông chủ, chúng ta làm sao bây giờ...
Sắc mặt của Đoạn Thiên Lang khó coi, ánh mắt dữ tợn nói:
- Có thể làm sao? Chỉ nghe theo mệnh trời, trốn đi, tách ra trốn, còn có một chút hi vọng sống.
Bạch!
Tinh lực cả người Đoạn Thiên Lang bộc phát, trực tiếp hóa thành một vệt ánh sáng màu máu, về phía sơn mạch xa xa bạo vút đi.
Thạch Triển Tân là lá bài tẩy cuối cùng của hắn, hiện tại đánh lén không được, Đoạn Thiên Lang cũng biết mình đã không đủ sức xoay chuyển đất trời, huống chi Bạo Huyết Hóa Ma Đan của hắn, chỉ còn dư lại mấy phút công hiệu, hiện tại không trốn, chẳng lẽ còn lưu lại chờ chết sao.
Đoạn Thiên Lang vừa đi, đám người Lãnh Vô Tẫn nhất thời há hốc mồm.
Sau đó trong nháy mắt bọn họ phản ứng lại, từng cái từng cái hóa thành lưu quang, về phía bốn phương tám hướng bạo vút đi.
- Muốn chạy trốn, thoát được sao?
- Truy!
Cửu Trần xông lên trước, truy về phía Đoạn Thiên Lang, cùng lúc đó, Đông lão truy về phía Tà Sát, Dược lão truy về phía Chu Triển Luân.
Mục tiêu của Diệp Huyền, tự nhiên là Cuồng Chiến.
Năm người Thiên Luân hỏi dò Diệp Huyền:
- Huyền Diệp, có muốn chúng ta phái người giúp ngươi một hồi hay không.
Ngay trong nháy mắt chiến đao của Thạch Triển Tân sắp bổ trúng đầu lâu của Cửu Trần, một tiếng nổ đùng đoàng lanh lảnh, đột nhiên vang vọng đất trời, không biết chuyện gì, một trọng kiếm màu đen, lặng yên xuất hiện ở trước chiến đao, ngăn cản một đòn trí mạng của Thạch Triển Tân.
- Ha ha, ẩn giấu lâu như vậy, rốt cục không nhịn được sao? Ta chờ ngươi rất lâu rồi.
Thanh âm đạm mạc vang lên, Diệp Huyền đứng ngạo nghễ ở bên cạnh Cửu Trần, khóe miệng mang theo nụ cười.
- Ngươi, Huyền Diệp... Ngươi làm sao...
Trên mặt Thạch Triển Tân lộ ra kinh sợ, nhưng chợt chiến đao trong tay hắn lần thứ hai lướt lên, ánh đao lít nha lít nhít, điên cuồng bao phủ lại toàn thân Cửu Trần.
Diệp Huyền xì cười một tiếng:
- Ở trước mặt ta, cũng muốn động thủ?
Độc Tài Chi Kiếm đột nhiên biến mất, tiếng leng keng leng keng vang lên, bất luận Thạch Triển Tân làm sao tiến công, đều bị hắn trong nháy mắt ngăn lại.
- Tránh cho ta.
Cùng lúc đó Cửu Trần nộ quát một tiếng, đánh bay Hậu Thổ ấn của Đoạn Thiên Lang ra ngoài.
Ầm!
Một áp lực đáng sợ bao phủ Thạch Triển Tân lại, Cửu Trần lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo, giống như hàn đao.
- Ta...
Thạch Triển Tân muốn nói gì, liền bị Cửu Trần một quyền đánh vào ngực, như bao tải quăng bay ra ngoài, máu tươi phun mạnh.
Ánh mắt Cửu Trần hung ác, mang theo thương tiếc, lạnh giọng nói:
- Vừa nãy Huyền Diệp nói cho ta, trong chúng ta có một tên phản đồ, ta còn chưa tin, Thạch Triển Tân, ngươi quá để ta thất vọng rồi.
Đám người Thiên Luân cũng sắc mặt tái xanh, thương tiếc nhìn Thạch Triển Tân.
- Thạch Triển Tân, ta thật không nghĩ tới, ngươi sẽ là kẻ phản bội.
- Tại sao, ngươi quá để ta thất vọng rồi.
Đám người Thiên Luân nhìn đồng bọn đã từng cùng mình phấn đấu, trong con ngươi toát ra một tia đau đớn, nhưng sau đó, ánh mắt của bọn họ dần dần trở nên lạnh lùng.
Thạch Triển Tân bị Cửu Trần đánh một đòn, nổ đến huyền mạch trong cơ thể nát tan, gân cốt bẻ gẫy, lục phủ ngũ tạng đều phá nát, đầy mặt máu tươi, giống như ma quỷ.
Trên mặt hắn mang theo không cam lòng, cười to lên, thanh âm dữ tợn nói:
- Ta vốn là đệ tử của Huyền Cơ Tông, tại sao nói kẻ phản bội? Chỉ là ta rất hiếu kì, Huyền Diệp, ngươi là làm sao nhìn ra được ta là đệ tử Huyền Cơ Tông?
Hắn không hiểu, hắn ở trong viện vẫn ẩn núp vô cùng tốt, ngay cả đám người Thiên Luân cũng không thể nhìn ra hắn là đệ tử Huyền Cơ Tông, Diệp Huyền cùng hắn căn bản không tiếp xúc qua vài lần, làm sao biết hắn là đệ tử Huyền Cơ Tông.
Diệp Huyền cười nhạo nói:
- Ngươi cho rằng ngươi ẩn giấu rất tốt sao? Vừa nãy ta triển khai Khốn Thiên trận, nhốt lại đám người Đoạn Thiên Lang, đại trận đột nhiên ba động một chút, nứt ra một khe hở, suýt chút nữa để đám người Đoạn Thiên Lang có cơ hội chạy trốn. Khốn Thiên trận là ta luyện chế, trong đó bất kỳ một chỗ nào, ta đều có thể dễ dàng nhận biết được, sở dĩ nứt ra khe hở, là bởi vì ngươi nắm giữ trận bàn, xuất hiện một tia lực lượng quấy rầy, vào lúc ấy, ta liền hoài nghi ngươi.
Thạch Triển Tân cười khổ một cái nói:
- Hóa ra là như vậy? Đây chính là ta lộ ra kẽ hở sao?
Trong lòng hắn cay đắng, sớm biết như vậy, trước hắn liền không ở trên trận bàn giở trò, cuối cùng dẫn đến Đoạn phó tông chủ không thể rời đi, trái lại chính hắn bạo lộ.
Diệp Huyền tựa hồ biết ý nghĩ của Thạch Triển Tân, cười lạnh nói:
- Kỳ thực coi như ngươi không ở trên trận bàn bại lộ, vừa nãy ngươi cũng giết không được Cửu Trần, sau sự tình Lữ Phong, kỳ thực ta đã sớm hoài nghi trong chúng ta còn có đệ tử Huyền Cơ Tông, nếu ngươi có thể đánh lén thành công, đó mới gọi buồn cười.
- Ngươi đã sớm hoài nghi chúng ta?
Thạch Triển Tân hơi run run, lẩm bẩm nói:
- Vậy ngươi còn giao trận bàn cho chúng ta khống chế, lẽ nào không sợ chúng ta thả đám người Đoạn phó tông chủ chạy?
Diệp Huyền giễu cợt nói:
- Đã quên nói cho ngươi, Khốn Thiên trận bình thường, kỳ thực chỉ cần sáu trận bàn liền có thể khởi động, hơn nữa trong đó mấu chốt nhất, là trận bàn trong tay Cửu Trần cung phụng, Dược lão cùng Đông lão, bởi vì chỉ có Huyền Nguyên của bọn họ, mới có thể hoàn toàn kích hoạt uy lực của Khốn Thiên trận, trận bàn còn lại, đều là có cũng được mà không có cũng không sao, đừng nói một mình ngươi phá hoại, dù lại thêm hai cái, đám người Đoạn Thiên Lang cũng chạy không thoát. Cho nên ta chế tác mười trận bàn, chính là muốn nhìn một chút, trong này còn có quỷ hay không, không nghĩ tới, ngươi lại thật mắc câu.
Diệp Huyền nói, giống như sấm sét giữa trời quang, đánh vào bên tai Thạch Triển Tân.
Trong lòng hắn cay đắng, nguyên lai mình vừa nãy khống chế trận bàn, vốn không quá quan trọng, có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng mình lại một mực còn ngốc như vậy bại lộ mình.
Mà đám người Dược lão thì trợn mắt ngoác mồm nhìn Diệp Huyền, này vẫn là một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi sao? Quả thực so với bọn họ còn gian trá hơn a, chí ít vừa nãy bọn họ căn bản không có hoài nghi đến, trong này sẽ có đệ tử của Huyền Cơ Tông.
- Ta bị bại không oan.
Thạch Triển Tân cười khổ một tiếng, sức sống trong cơ thể không ngừng trôi qua, ánh mắt dần dần ảm đạm xuống.
Cuối cùng, thân thể của hắn vô lực ngã xuống, triệt để mất đi sinh cơ.
Cửu Trần lạnh lẽo nói:
- Đoạn Thiên Lang, hiện tại đến phiên các ngươi.
Vèo vèo vèo!
Từng đạo từng đạo lưu quang, cấp tốc lao về phía năm người Đoạn Thiên Lang.
Chu Triển Luân lo lắng nói:
- Đoạn phó tông chủ, chúng ta làm sao bây giờ...
Sắc mặt của Đoạn Thiên Lang khó coi, ánh mắt dữ tợn nói:
- Có thể làm sao? Chỉ nghe theo mệnh trời, trốn đi, tách ra trốn, còn có một chút hi vọng sống.
Bạch!
Tinh lực cả người Đoạn Thiên Lang bộc phát, trực tiếp hóa thành một vệt ánh sáng màu máu, về phía sơn mạch xa xa bạo vút đi.
Thạch Triển Tân là lá bài tẩy cuối cùng của hắn, hiện tại đánh lén không được, Đoạn Thiên Lang cũng biết mình đã không đủ sức xoay chuyển đất trời, huống chi Bạo Huyết Hóa Ma Đan của hắn, chỉ còn dư lại mấy phút công hiệu, hiện tại không trốn, chẳng lẽ còn lưu lại chờ chết sao.
Đoạn Thiên Lang vừa đi, đám người Lãnh Vô Tẫn nhất thời há hốc mồm.
Sau đó trong nháy mắt bọn họ phản ứng lại, từng cái từng cái hóa thành lưu quang, về phía bốn phương tám hướng bạo vút đi.
- Muốn chạy trốn, thoát được sao?
- Truy!
Cửu Trần xông lên trước, truy về phía Đoạn Thiên Lang, cùng lúc đó, Đông lão truy về phía Tà Sát, Dược lão truy về phía Chu Triển Luân.
Mục tiêu của Diệp Huyền, tự nhiên là Cuồng Chiến.
Năm người Thiên Luân hỏi dò Diệp Huyền:
- Huyền Diệp, có muốn chúng ta phái người giúp ngươi một hồi hay không.