Từng đạo từng đạo hoa văn quỷ dị phức tạp xuất hiện ở trên Sinh Mệnh Võ Hồn, ở trên vốn là màu xanh biếc, hiện ra màu vàng kim nhàn nhạt, lóe lên, vô cùng xán lạn.
- Đi!
Đột nhiên Diệp Huyền hơi suy nghĩ.
Bạch!
Sinh Mệnh Võ Hồn dài một trượng như một tia chớp bắn ra, ung dung ở trên vách đá phía trước đâm ra một lỗ thủng, như lưỡi dao sắc đâm vào đậu hũ, ung dung dễ như ăn bánh.
- Thật mạnh, uy lực này, nên không kém gì một đòn toàn lực của Vũ Hoàng tam trọng.
Tâm trạng của Diệp Huyền mừng như điên, lúc trước thời điểm Sinh Mệnh Võ Hồn mới Tam Tinh, liền có thể xuyên thủng vật liệu thất giai, bây giờ đột phá đến Ngũ Tinh, uy lực của nó dĩ nhiên tăng lên tới mức độ này.
- Ha ha, từ hôm nay trở đi, ngoại trừ Vô Tận Dung Hỏa, ta lại thêm một lá bài tẩy.
Diệp Huyền mừng rỡ không ngớt, thời điểm Sinh Mệnh Võ Hồn ở Tam Tinh, tuy uy lực không tệ, nhưng dù sao chỉ dài có ba thước, rất khó công kích được người khác.
Nhưng hiện tại không giống, nếu như có cường giả cùng mình giao thủ, khoảng cách gần trượng, nếu Sinh Mệnh Võ Hồn đột nhiên tập kích, đủ khiến võ giả khác luống cuống tay chân, bị mất mạng tại chỗ.
Ngoại trừ lực công kích, sau khi Sinh Mệnh Võ Hồn tăng lên đến Ngũ Tinh, năng lực chữa trị cũng rõ ràng mạnh hơn rất nhiều, loại lực lượng sinh mệnh nồng nặc kia, để Diệp Huyền thậm chí có loại cảm giác, dù cho cánh tay của hắn đứt đoạn mất, cũng có thể một lần nữa mọc ra.
Có điều thân là Luyện Dược Sư, Diệp Huyền rất rõ ràng, đây tuyệt đối là một ảo giác, tay cụt mọc lại đã vượt qua phạm trù chữa trị, toàn bộ Thiên Huyền đại lục cũng chỉ có một ít thiên tài dị bảo, mới có thể làm được điểm này.
Rầm!
Đúng lúc này, một khối nham thạch từ đỉnh đầu của Diệp Huyền rơi xuống, vừa vặn rơi vào trong tay Diệp Huyền.
- Ồ.
Diệp Huyền đang chuẩn bị tiện tay ném đi, đột nhiên phát hiện nham thạch này có gì đó không đúng, Huyền Thức quét qua, cả người hắn lập tức kinh hãi.
- Nham thạch này, đối với Huyền Thức gánh chịu lại vô cùng cao, hầu như tương đương với vật liệu cấp sáu.
Diệp Huyền khó có thể tin.
Phải biết, đây chỉ là một khối nham thạch cực kỳ phổ thông trong hang động, tại sao có thể có loại đặc tính này.
Hắn liền đứng lên, tay phải xẹt qua vách đá, nhất thời kinh hãi phát hiện, toàn bộ hang núi hết thảy nham thạch đều giống như nham thạch kia, nắm giữ tính truyền Huyền Thức vô cùng tốt, trình độ trân quý không kém gì Mặc Lan thạch trên đại lục.
Huyền Thức của Diệp Huyền ở bên trong hang núi cấp tốc phóng xạ.
Một dặm!
Mười dặm!
Năm mươi dặm!
Mãi cho đến phần cuối của Huyền Thức, hết thảy nham thạch đều là như vậy, không có nửa phần khác nhau.
Diệp Huyền kinh hãi, trợn mắt ngoác mồm.
Phải biết, một khối vật liệu cấp sáu đối với Diệp Huyền hiện tại mà nói, không đáng kể chút nào, nhưng then chốt chính là, hết thảy nham thạch trong cung điện dưới lòng đất này, đều có thể so với vật liệu cấp sáu, vậy thì có chút khó có thể tin.
Nơi này đến cùng là nơi nào?
Diệp Huyền cảm giác trong đầu tựa hồ có một tia điện lướt qua, mơ hồ bắt lấy món đồ gì đó, nhưng cẩn thận đi nhận biết, lại không rõ ràng lắm.
- Thôi, trước tiên mặc kệ nơi này là nơi nào, đi ra ngoài lại nói.
Diệp Huyền lắc đầu một cái, hắn đã ở đây lãng phí không ít thời gian, không biết ngoại giới đến tột cùng thế nào rồi.
Cô Oa!
Diệp Huyền vừa đến đường nối, Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc liền hưng phấn bay lượn đến, xoay xoay ở bên người Diệp Huyền.
Ở trong mấy ngày Diệp Huyền tu luyện này, thương thế trên người Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc đã khỏi hẳn, hơn nữa khí tức trên người so với trước cũng thâm trầm hơn rất nhiều, có một loại cảm giác ẩn mà không phát.
Hiển nhiên Ma Thạch cùng Ma Sát Khí kia, cho hai yêu tăng lên cực lớn.
- Đi, chúng ta đi lên xem một chút.
Thu hồi Tiểu Hắc, lúc này Diệp Huyền ngồi ở trên người Nhị Hắc, phi vút về phía vách đá.
Vách núi này cực kỳ sâu, Nhị Hắc bay hơn một nén hương thời gian, mới đến trên mặt đất.
Diệp Huyền đứng ở trên bầu trời nhìn xuống, trước đó địa phương hắn bay lượn ra, lại là một hẻm núi cực kỳ lớn.
Mà ở trong hẻm núi, dưới đáy Ma Sát Khí quanh quẩn, càng xuống dưới Ma Sát Khí càng nhiều, đến cuối cùng đen kịt một mảnh, sâu không thấy đáy, mà ở trên hẻm núi, là không hề có một chút Ma Sát Khí nào.
Mà để Diệp Huyền ngạc nhiên nghi ngờ chính là, nơi này bầu trời cũng là một mảnh âm trầm, căn bản không nhìn thấy đỉnh, phảng phất như có cái gì đó bọc lại.
Mà phía trước, là một mặt đất màu đen mênh mông.
- Nhanh, nghe nói nơi này có không ít khoáng sản, chúng ta mau mau đi tìm một chút.
Ngay trong lúc Diệp Huyền suy tư, vèo vèo, từ trong hẻm núi đột nhiên bay ra hai bóng người.
Hai người này tu vi đều ở bát giai nhị trọng, nhìn thấy Diệp Huyền ở trên hẻm núi đầu tiên là sững sờ, chợt lại kiêng kỵ liếc nhìn Nhị Hắc dưới trướng Diệp Huyền.
Hai người cũng không có bởi vì tu vi của Diệp Huyền thấp mà tiến lên, trái lại hóa thành hai đạo lưu quang bay ngược ra xa.
Bọn họ không tới, Diệp Huyền lại đuổi theo, lập tức ngăn hai người lại.
- Các hạ muốn làm gì? Chúng ta vừa thông qua đường nối đi tới nơi này, trên người không có bảo vật gì, ngươi ngăn cản chúng ta căn bản không có tác dụng.
Một tên Thanh Y Vũ Hoàng trong đó lập tức căng thẳng nói, mà một gã Vũ Hoàng khác thì rút ra vũ khí, vẻ mặt sốt sắng.
Diệp Huyền sờ mũi, hắn vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy mình sẽ làm Vũ Hoàng căng thẳng, phải biết trước mắt hắn triển lộ ra tu vi vẻn vẹn là cấp bảy nhị trọng a, lẽ nào Nhị Hắc thật sự có lực uy hiếp như thế?
Diệp Huyền chắp tay nói:
- Hai vị, ta không có ác ý gì, chỉ là muốn biết các ngươi vừa nãy nói tới mỏ quặng là có ý gì?
Thanh Y Vũ Hoàng kia nhíu mày:
- Ngươi vừa tới đây? Lẽ nào tông môn tiền bối của ngươi trước khi đi vực sâu không nói cho ngươi?
- Vực sâu?
Diệp Huyền bị hồ đồ rồi, không gian bí ẩn này không phải Cổ Ma Chi Địa gì sao? Thấy thế nào, dáng vẻ của hai Vũ Hoàng này đối với nơi này rất quen thuộc a.
Thanh Y Vũ Hoàng thấy Diệp Huyền không giống như giả vờ giả vịt, ngay lập tức chỉ vào hẻm núi dưới đáy nói:
- Tông môn tiền bối mang ngươi tới không khỏi cũng quá không chịu trách nhiệm đi, Vũ Đế tiền bối của tông môn ngươi có phải là xuống phía dưới không? Sau đó liền ném ngươi?
Diệp Huyền sửng sốt một chút, chợt gật gù.
- Đi!
Đột nhiên Diệp Huyền hơi suy nghĩ.
Bạch!
Sinh Mệnh Võ Hồn dài một trượng như một tia chớp bắn ra, ung dung ở trên vách đá phía trước đâm ra một lỗ thủng, như lưỡi dao sắc đâm vào đậu hũ, ung dung dễ như ăn bánh.
- Thật mạnh, uy lực này, nên không kém gì một đòn toàn lực của Vũ Hoàng tam trọng.
Tâm trạng của Diệp Huyền mừng như điên, lúc trước thời điểm Sinh Mệnh Võ Hồn mới Tam Tinh, liền có thể xuyên thủng vật liệu thất giai, bây giờ đột phá đến Ngũ Tinh, uy lực của nó dĩ nhiên tăng lên tới mức độ này.
- Ha ha, từ hôm nay trở đi, ngoại trừ Vô Tận Dung Hỏa, ta lại thêm một lá bài tẩy.
Diệp Huyền mừng rỡ không ngớt, thời điểm Sinh Mệnh Võ Hồn ở Tam Tinh, tuy uy lực không tệ, nhưng dù sao chỉ dài có ba thước, rất khó công kích được người khác.
Nhưng hiện tại không giống, nếu như có cường giả cùng mình giao thủ, khoảng cách gần trượng, nếu Sinh Mệnh Võ Hồn đột nhiên tập kích, đủ khiến võ giả khác luống cuống tay chân, bị mất mạng tại chỗ.
Ngoại trừ lực công kích, sau khi Sinh Mệnh Võ Hồn tăng lên đến Ngũ Tinh, năng lực chữa trị cũng rõ ràng mạnh hơn rất nhiều, loại lực lượng sinh mệnh nồng nặc kia, để Diệp Huyền thậm chí có loại cảm giác, dù cho cánh tay của hắn đứt đoạn mất, cũng có thể một lần nữa mọc ra.
Có điều thân là Luyện Dược Sư, Diệp Huyền rất rõ ràng, đây tuyệt đối là một ảo giác, tay cụt mọc lại đã vượt qua phạm trù chữa trị, toàn bộ Thiên Huyền đại lục cũng chỉ có một ít thiên tài dị bảo, mới có thể làm được điểm này.
Rầm!
Đúng lúc này, một khối nham thạch từ đỉnh đầu của Diệp Huyền rơi xuống, vừa vặn rơi vào trong tay Diệp Huyền.
- Ồ.
Diệp Huyền đang chuẩn bị tiện tay ném đi, đột nhiên phát hiện nham thạch này có gì đó không đúng, Huyền Thức quét qua, cả người hắn lập tức kinh hãi.
- Nham thạch này, đối với Huyền Thức gánh chịu lại vô cùng cao, hầu như tương đương với vật liệu cấp sáu.
Diệp Huyền khó có thể tin.
Phải biết, đây chỉ là một khối nham thạch cực kỳ phổ thông trong hang động, tại sao có thể có loại đặc tính này.
Hắn liền đứng lên, tay phải xẹt qua vách đá, nhất thời kinh hãi phát hiện, toàn bộ hang núi hết thảy nham thạch đều giống như nham thạch kia, nắm giữ tính truyền Huyền Thức vô cùng tốt, trình độ trân quý không kém gì Mặc Lan thạch trên đại lục.
Huyền Thức của Diệp Huyền ở bên trong hang núi cấp tốc phóng xạ.
Một dặm!
Mười dặm!
Năm mươi dặm!
Mãi cho đến phần cuối của Huyền Thức, hết thảy nham thạch đều là như vậy, không có nửa phần khác nhau.
Diệp Huyền kinh hãi, trợn mắt ngoác mồm.
Phải biết, một khối vật liệu cấp sáu đối với Diệp Huyền hiện tại mà nói, không đáng kể chút nào, nhưng then chốt chính là, hết thảy nham thạch trong cung điện dưới lòng đất này, đều có thể so với vật liệu cấp sáu, vậy thì có chút khó có thể tin.
Nơi này đến cùng là nơi nào?
Diệp Huyền cảm giác trong đầu tựa hồ có một tia điện lướt qua, mơ hồ bắt lấy món đồ gì đó, nhưng cẩn thận đi nhận biết, lại không rõ ràng lắm.
- Thôi, trước tiên mặc kệ nơi này là nơi nào, đi ra ngoài lại nói.
Diệp Huyền lắc đầu một cái, hắn đã ở đây lãng phí không ít thời gian, không biết ngoại giới đến tột cùng thế nào rồi.
Cô Oa!
Diệp Huyền vừa đến đường nối, Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc liền hưng phấn bay lượn đến, xoay xoay ở bên người Diệp Huyền.
Ở trong mấy ngày Diệp Huyền tu luyện này, thương thế trên người Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc đã khỏi hẳn, hơn nữa khí tức trên người so với trước cũng thâm trầm hơn rất nhiều, có một loại cảm giác ẩn mà không phát.
Hiển nhiên Ma Thạch cùng Ma Sát Khí kia, cho hai yêu tăng lên cực lớn.
- Đi, chúng ta đi lên xem một chút.
Thu hồi Tiểu Hắc, lúc này Diệp Huyền ngồi ở trên người Nhị Hắc, phi vút về phía vách đá.
Vách núi này cực kỳ sâu, Nhị Hắc bay hơn một nén hương thời gian, mới đến trên mặt đất.
Diệp Huyền đứng ở trên bầu trời nhìn xuống, trước đó địa phương hắn bay lượn ra, lại là một hẻm núi cực kỳ lớn.
Mà ở trong hẻm núi, dưới đáy Ma Sát Khí quanh quẩn, càng xuống dưới Ma Sát Khí càng nhiều, đến cuối cùng đen kịt một mảnh, sâu không thấy đáy, mà ở trên hẻm núi, là không hề có một chút Ma Sát Khí nào.
Mà để Diệp Huyền ngạc nhiên nghi ngờ chính là, nơi này bầu trời cũng là một mảnh âm trầm, căn bản không nhìn thấy đỉnh, phảng phất như có cái gì đó bọc lại.
Mà phía trước, là một mặt đất màu đen mênh mông.
- Nhanh, nghe nói nơi này có không ít khoáng sản, chúng ta mau mau đi tìm một chút.
Ngay trong lúc Diệp Huyền suy tư, vèo vèo, từ trong hẻm núi đột nhiên bay ra hai bóng người.
Hai người này tu vi đều ở bát giai nhị trọng, nhìn thấy Diệp Huyền ở trên hẻm núi đầu tiên là sững sờ, chợt lại kiêng kỵ liếc nhìn Nhị Hắc dưới trướng Diệp Huyền.
Hai người cũng không có bởi vì tu vi của Diệp Huyền thấp mà tiến lên, trái lại hóa thành hai đạo lưu quang bay ngược ra xa.
Bọn họ không tới, Diệp Huyền lại đuổi theo, lập tức ngăn hai người lại.
- Các hạ muốn làm gì? Chúng ta vừa thông qua đường nối đi tới nơi này, trên người không có bảo vật gì, ngươi ngăn cản chúng ta căn bản không có tác dụng.
Một tên Thanh Y Vũ Hoàng trong đó lập tức căng thẳng nói, mà một gã Vũ Hoàng khác thì rút ra vũ khí, vẻ mặt sốt sắng.
Diệp Huyền sờ mũi, hắn vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy mình sẽ làm Vũ Hoàng căng thẳng, phải biết trước mắt hắn triển lộ ra tu vi vẻn vẹn là cấp bảy nhị trọng a, lẽ nào Nhị Hắc thật sự có lực uy hiếp như thế?
Diệp Huyền chắp tay nói:
- Hai vị, ta không có ác ý gì, chỉ là muốn biết các ngươi vừa nãy nói tới mỏ quặng là có ý gì?
Thanh Y Vũ Hoàng kia nhíu mày:
- Ngươi vừa tới đây? Lẽ nào tông môn tiền bối của ngươi trước khi đi vực sâu không nói cho ngươi?
- Vực sâu?
Diệp Huyền bị hồ đồ rồi, không gian bí ẩn này không phải Cổ Ma Chi Địa gì sao? Thấy thế nào, dáng vẻ của hai Vũ Hoàng này đối với nơi này rất quen thuộc a.
Thanh Y Vũ Hoàng thấy Diệp Huyền không giống như giả vờ giả vịt, ngay lập tức chỉ vào hẻm núi dưới đáy nói:
- Tông môn tiền bối mang ngươi tới không khỏi cũng quá không chịu trách nhiệm đi, Vũ Đế tiền bối của tông môn ngươi có phải là xuống phía dưới không? Sau đó liền ném ngươi?
Diệp Huyền sửng sốt một chút, chợt gật gù.