Sau một nén nhang, bảy đầu Sa Lịch cự nhân bị đám người Tiêu Vô Tẫn chém giết, trước khi chết vài đầu Sa Lịch cự nhân phát ra tiếng gào thét, tuy ngũ quan mơ hồ nhưng cũng có thể cảm nận chúng tức giận.
- Diệp thiếu, đây là viên đá màu đen.
Tiêu Vô Tẫn đi tới trước mặt Diệp Huyền, trực tiếp đưa viên đá màu đen qua.
Diệp Huyền tiếp nhận viên đá và tinh tế cảm giác, sắc mặt lập tức hơi đổi.
- Ân?
Hắn nhìn bốn phía và cau mày.
Hắn cảm giác được cát sỏi chung quanh đang bị triệu hoán, cảm giác triệu hoán tới từ viên đá trong tay bọn họ, dường như những cát sỏi này có liên hệ thần bí với nhau.
Nhìn thấy Diệp Huyền ngưng trọng như thế, Tiêu Vô Tẫn dò hỏi:
- Diệp thiếu, như thế nào?
Diệp Huyền cau mày nói:
- Không biết vì cái gì, trong nội tâm của ta cảm thấy có chút bất an, Tiêu gia chủ, chúng ta còn bao lâu nữa rời khỏi hoang nguyên này?
Tiêu Vô Tẫn hồi đáp:
- Trước mắt đi hai phần ba, còn một phần ba đoạn đường.
- Bảo người khác đi nhanh lên.
Diệp Huyền lạnh lùng nói.
Tuy Tiêu Vô Tẫn không rõ Diệp Huyền bất an đến từ đâu nhưng vẫn gật đầu.
Những người khác nghe Tiêu Vô Tẫn truyền lời liền cười lớn.
Lăng Không động Cừu Viễn cười lớn và nói:
- Ha ha, Tiêu gia chủ, đây là đại sư Tiêu gia mang đến? Không phải bi những Sa Lịch cự nhân kia hù đấy chứ, cũng đúng, một Vũ Vương thất giai nhìn thấy Sa Lịch cự nhân cấp bậc Vũ Hoàng bát giai không sợ mới gọi là gan lớn, ha ha ha...
Hách Liên Nhạc cũng cười nói:
- Tiêu gia chủ, hôm nay Sa Lịch cự nhân trên hoang nguyên nhiều như vậy, không hảo hảo thu hoạch quá thiệt thòi.
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên...
Đông!
Mọi người cảm giác hoang nguyên dưới chân chấn động giống như có trái tim đang đập, đông, lúc này cả hoang nguyên rung động và phập phồng.
Đây là...
Mọi người cảm giác được cát sỏi dưới chân như bị nam nhân hút vào nhau.
- Xảy ra chuyện gì?
Tâm thần mọi người rung động, bọn họ lần đầu tiên cảm giác được biến hoán hư vậy.
Sắc mặt Diệp Huyền lập tức biến đổi, trong nội tâm có cảm giác nguy cơ hàng lâm.
- Tiêu gia chủ, Lâm Bác, Từ Chấn, chúng ta đi.
Hắn bất chấp nói thêm cái gì, trực tiếp hóa thành một đạo hào quang bay đi xa.
Tuy đám người Tiêu Vô Tẫn không biết rõ là cái gì nhưng vì tín nhiệm Diệp Huyền cho nên theo sát hắn.
- Những kẻ này quá nhát gan!
Cừu Viễn xùy cười một tiếng, kế tiếp ánh mắt của hắn biến thành hoảng sợ.
Vào lúc này cát sỏi trên hoang nguyên không ngừng lưu động và nhanh chóng tụ tập cùng một chỗ.
Nhưng lúc này không phải là cát sỏi một khu vực, mà là cát sỏi khắp hoang nguyên đang sống lại.
Cát sỏi hội tụ khắp hoang nguyên, mọi người nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ khủng bố.
- Không tốt.
Nội tâm đám người Úy Trì Bất Công kinh hãi, lúc này bỏ chạy như điên về hướng đám người Diệp Huyền vừa đi.
Đông!
Đông!
Đông!
Thời điểm mọi người bỏ chạy thục mạng, rên mặt đất hoang nguyên sinh ra âm thanh đập mạnh càng ngày càng lớn.
Ầm ầm, cuối cùng cát sỏi cả hoang nguyên sôi trào giống như sóng lớn cuốn lấy mọi người vào trong.
Hô!
Cát sỏi che dậy cả thiên địa và áp tới gần bọn họ.
Cảnh tượng làm mọi người sợ hãi xuất hiện, đột nhiên tâm thần bọn họ chấn động mạnh.
- Diệt!
Cát sỏi màu đen quét qua tất cả, mười mấy cường giả chín đại thế lực lập tức ra tay.
Mười mấy tên cường giả Vũ Hoàng công kích đáng sợ cỡ nào? Không ai có thể hình dung cảnh này, trong chốc lát uy năng thiên băng địa liệt, huyền nguyên khủng bố hóa thành nước lũ phân biệt bao phủ chung quanh, chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm vang lên, cát sỏi bộc phát lực lượng cực kỳ khủng khiếp.
Ông!
Ngay sau đó cột sóng lớn nhất cuốn lấy mọi người.
Oanh! Oanh! Oanh!
Mọi người liên tục ra tay đánh nát cát sỏi, cát sỏi đầy trời đánh vào huyền nguyên hộ thể của mọi người, chỉ nghe âm thanh đinh đinh vang lên, cát sỏi nổ vang, ngay sau đó huyền nguyên hộ thể dao động và vặn vẹo.
Phanh!
Một tên trưởng lão Lâm gia tu vi bát giai nhất trọng đỉnh phong đã bị Sa Lịch cự nhân đánh trúng, huyền nguyên hộ thể trên người vỡ nát, cánh tay Sa Lịch cự nhân đánh xuyên qua người hắn.
Sắc mặt mọi người biến hóa, quả nhiên Sa Lịch cự nhân rất khủng bố, ngay cả thân thể Vũ Hoàng cũng bị xuyên thấu, tuy tu vi trưởng lão Lâm gia nhất nhấ nhưng cũng là bát giai nhất trọng đỉnh phong, đám Sa Lịch cự nhân có thể xuyên thấu thân thể của hắn hiển nhiên cũng có thể tổn thương Vũ Hoàng bát giai nhị trọng.
- Tất cả mọi người tụ tập lại với nhau.
Rốt cuộc đám người Long Nguyên không thể bảo trì đội hình nên quát lớn.
Cát sỏi tạo thành sóng lớn quá khủng khiếp, một khi bọn họ phân tán sẽ không thể ngăn cản, chỉ có tụ tập lại mới có thể bảo vệ bản thân mình.
Ầm ầm!
Đột nhiên cát sỏi chung quanh mọi người hình thành sống lớn giống như vách tường bao phủ đám người vào giữa, thậm chí lúc này mọi người nhìn lên đỉnh đầu, nhìn thây cát sỏi phong bế bọn họ vào trong không gian kín.
Trên bầu trời sinh ra khí tức tĩnh mịch và đè nén khó chịu nổi.
- Không tốt!
Nội tâm mọi người run sợ, chỉ sợ lần này không ai có thể thoát khỏi.
Vô số cát sỏi tỏa ra khí tức làm mọi người noi này hãi hùng khiếp vía, cảm thấy uy hiếp tánh mạng.
- Đục lỗ một phía và mọi người lao ra.
Long Nguyên vội vàng lên tiếng.
Hắn vừa dứt lời bàn tay cầm lấy huyền bảo mũi khoan sau đó oanh kích vách tường bên cạnh, trực tiếp đục ra một lỗ thủng trên vách tường.
Nhưng nếu chỉ như thế cũng bỏ đi, đám Sa Lịch cự nhân không ngừng ngăn cản cho nên lực xuyên thấu của mũi khoan yếu đi, cho mọi người cảm giác lực bất tòng tâm.
Nội tâm Long Nguyên chấn động mạnh, hắn biết rõ uy lực của mũi khoan, cho dù là Vũ Hoàng bát giai tam cũng chưa chắc có thể ngăn cản nhưng lại không thể vượt qua vách tường và đám Sa Lịch cự nhân.
Ánh mắt đám người Úy Trì Bất Công hoảng sợ.
Rầm rầm rầm!
Bọn họ liên tục ra tay chỉ đào được hố sâu vài trượng mà thôi, rốt cục cũng tạo ra lỗ hỏng đường kính vài mét, sưu sưu sưu, từng bóng người lao ra khỏi lỗ hỏng.
Diệp Huyền cũng theo đội ngũ bay ra ngoài, bá, hắn vừa bay đi một nửa lại phát hiện có ám kình đang đánh tới, ánh mắt Diệp Huyền ngưng trọng, thân thể hắn né tránh ám kình đang bay tới.
Oanh!
Diệp Huyền vừa né tránh thì lỗ hỏng đã khép lại.
- Ah!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, lúc này mọi người mới phát hiện có một người không thể thoát đi.
- Chu Thắng!
Phủ Thiên Đô Chu Việt Đình lão tổ biến sắc, người không thể trốn ra là trưởng lão Chu gia, tu vi mới vào bát giai nhị trọng, hơn nữa hắn không am hiểu tốc độ nên chạy ở cuối cùng, cuối cùng bị cát đá khép lại ngăn cản bên trong.
- Diệp thiếu, đây là viên đá màu đen.
Tiêu Vô Tẫn đi tới trước mặt Diệp Huyền, trực tiếp đưa viên đá màu đen qua.
Diệp Huyền tiếp nhận viên đá và tinh tế cảm giác, sắc mặt lập tức hơi đổi.
- Ân?
Hắn nhìn bốn phía và cau mày.
Hắn cảm giác được cát sỏi chung quanh đang bị triệu hoán, cảm giác triệu hoán tới từ viên đá trong tay bọn họ, dường như những cát sỏi này có liên hệ thần bí với nhau.
Nhìn thấy Diệp Huyền ngưng trọng như thế, Tiêu Vô Tẫn dò hỏi:
- Diệp thiếu, như thế nào?
Diệp Huyền cau mày nói:
- Không biết vì cái gì, trong nội tâm của ta cảm thấy có chút bất an, Tiêu gia chủ, chúng ta còn bao lâu nữa rời khỏi hoang nguyên này?
Tiêu Vô Tẫn hồi đáp:
- Trước mắt đi hai phần ba, còn một phần ba đoạn đường.
- Bảo người khác đi nhanh lên.
Diệp Huyền lạnh lùng nói.
Tuy Tiêu Vô Tẫn không rõ Diệp Huyền bất an đến từ đâu nhưng vẫn gật đầu.
Những người khác nghe Tiêu Vô Tẫn truyền lời liền cười lớn.
Lăng Không động Cừu Viễn cười lớn và nói:
- Ha ha, Tiêu gia chủ, đây là đại sư Tiêu gia mang đến? Không phải bi những Sa Lịch cự nhân kia hù đấy chứ, cũng đúng, một Vũ Vương thất giai nhìn thấy Sa Lịch cự nhân cấp bậc Vũ Hoàng bát giai không sợ mới gọi là gan lớn, ha ha ha...
Hách Liên Nhạc cũng cười nói:
- Tiêu gia chủ, hôm nay Sa Lịch cự nhân trên hoang nguyên nhiều như vậy, không hảo hảo thu hoạch quá thiệt thòi.
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên...
Đông!
Mọi người cảm giác hoang nguyên dưới chân chấn động giống như có trái tim đang đập, đông, lúc này cả hoang nguyên rung động và phập phồng.
Đây là...
Mọi người cảm giác được cát sỏi dưới chân như bị nam nhân hút vào nhau.
- Xảy ra chuyện gì?
Tâm thần mọi người rung động, bọn họ lần đầu tiên cảm giác được biến hoán hư vậy.
Sắc mặt Diệp Huyền lập tức biến đổi, trong nội tâm có cảm giác nguy cơ hàng lâm.
- Tiêu gia chủ, Lâm Bác, Từ Chấn, chúng ta đi.
Hắn bất chấp nói thêm cái gì, trực tiếp hóa thành một đạo hào quang bay đi xa.
Tuy đám người Tiêu Vô Tẫn không biết rõ là cái gì nhưng vì tín nhiệm Diệp Huyền cho nên theo sát hắn.
- Những kẻ này quá nhát gan!
Cừu Viễn xùy cười một tiếng, kế tiếp ánh mắt của hắn biến thành hoảng sợ.
Vào lúc này cát sỏi trên hoang nguyên không ngừng lưu động và nhanh chóng tụ tập cùng một chỗ.
Nhưng lúc này không phải là cát sỏi một khu vực, mà là cát sỏi khắp hoang nguyên đang sống lại.
Cát sỏi hội tụ khắp hoang nguyên, mọi người nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ khủng bố.
- Không tốt.
Nội tâm đám người Úy Trì Bất Công kinh hãi, lúc này bỏ chạy như điên về hướng đám người Diệp Huyền vừa đi.
Đông!
Đông!
Đông!
Thời điểm mọi người bỏ chạy thục mạng, rên mặt đất hoang nguyên sinh ra âm thanh đập mạnh càng ngày càng lớn.
Ầm ầm, cuối cùng cát sỏi cả hoang nguyên sôi trào giống như sóng lớn cuốn lấy mọi người vào trong.
Hô!
Cát sỏi che dậy cả thiên địa và áp tới gần bọn họ.
Cảnh tượng làm mọi người sợ hãi xuất hiện, đột nhiên tâm thần bọn họ chấn động mạnh.
- Diệt!
Cát sỏi màu đen quét qua tất cả, mười mấy cường giả chín đại thế lực lập tức ra tay.
Mười mấy tên cường giả Vũ Hoàng công kích đáng sợ cỡ nào? Không ai có thể hình dung cảnh này, trong chốc lát uy năng thiên băng địa liệt, huyền nguyên khủng bố hóa thành nước lũ phân biệt bao phủ chung quanh, chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm vang lên, cát sỏi bộc phát lực lượng cực kỳ khủng khiếp.
Ông!
Ngay sau đó cột sóng lớn nhất cuốn lấy mọi người.
Oanh! Oanh! Oanh!
Mọi người liên tục ra tay đánh nát cát sỏi, cát sỏi đầy trời đánh vào huyền nguyên hộ thể của mọi người, chỉ nghe âm thanh đinh đinh vang lên, cát sỏi nổ vang, ngay sau đó huyền nguyên hộ thể dao động và vặn vẹo.
Phanh!
Một tên trưởng lão Lâm gia tu vi bát giai nhất trọng đỉnh phong đã bị Sa Lịch cự nhân đánh trúng, huyền nguyên hộ thể trên người vỡ nát, cánh tay Sa Lịch cự nhân đánh xuyên qua người hắn.
Sắc mặt mọi người biến hóa, quả nhiên Sa Lịch cự nhân rất khủng bố, ngay cả thân thể Vũ Hoàng cũng bị xuyên thấu, tuy tu vi trưởng lão Lâm gia nhất nhấ nhưng cũng là bát giai nhất trọng đỉnh phong, đám Sa Lịch cự nhân có thể xuyên thấu thân thể của hắn hiển nhiên cũng có thể tổn thương Vũ Hoàng bát giai nhị trọng.
- Tất cả mọi người tụ tập lại với nhau.
Rốt cuộc đám người Long Nguyên không thể bảo trì đội hình nên quát lớn.
Cát sỏi tạo thành sóng lớn quá khủng khiếp, một khi bọn họ phân tán sẽ không thể ngăn cản, chỉ có tụ tập lại mới có thể bảo vệ bản thân mình.
Ầm ầm!
Đột nhiên cát sỏi chung quanh mọi người hình thành sống lớn giống như vách tường bao phủ đám người vào giữa, thậm chí lúc này mọi người nhìn lên đỉnh đầu, nhìn thây cát sỏi phong bế bọn họ vào trong không gian kín.
Trên bầu trời sinh ra khí tức tĩnh mịch và đè nén khó chịu nổi.
- Không tốt!
Nội tâm mọi người run sợ, chỉ sợ lần này không ai có thể thoát khỏi.
Vô số cát sỏi tỏa ra khí tức làm mọi người noi này hãi hùng khiếp vía, cảm thấy uy hiếp tánh mạng.
- Đục lỗ một phía và mọi người lao ra.
Long Nguyên vội vàng lên tiếng.
Hắn vừa dứt lời bàn tay cầm lấy huyền bảo mũi khoan sau đó oanh kích vách tường bên cạnh, trực tiếp đục ra một lỗ thủng trên vách tường.
Nhưng nếu chỉ như thế cũng bỏ đi, đám Sa Lịch cự nhân không ngừng ngăn cản cho nên lực xuyên thấu của mũi khoan yếu đi, cho mọi người cảm giác lực bất tòng tâm.
Nội tâm Long Nguyên chấn động mạnh, hắn biết rõ uy lực của mũi khoan, cho dù là Vũ Hoàng bát giai tam cũng chưa chắc có thể ngăn cản nhưng lại không thể vượt qua vách tường và đám Sa Lịch cự nhân.
Ánh mắt đám người Úy Trì Bất Công hoảng sợ.
Rầm rầm rầm!
Bọn họ liên tục ra tay chỉ đào được hố sâu vài trượng mà thôi, rốt cục cũng tạo ra lỗ hỏng đường kính vài mét, sưu sưu sưu, từng bóng người lao ra khỏi lỗ hỏng.
Diệp Huyền cũng theo đội ngũ bay ra ngoài, bá, hắn vừa bay đi một nửa lại phát hiện có ám kình đang đánh tới, ánh mắt Diệp Huyền ngưng trọng, thân thể hắn né tránh ám kình đang bay tới.
Oanh!
Diệp Huyền vừa né tránh thì lỗ hỏng đã khép lại.
- Ah!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, lúc này mọi người mới phát hiện có một người không thể thoát đi.
- Chu Thắng!
Phủ Thiên Đô Chu Việt Đình lão tổ biến sắc, người không thể trốn ra là trưởng lão Chu gia, tu vi mới vào bát giai nhị trọng, hơn nữa hắn không am hiểu tốc độ nên chạy ở cuối cùng, cuối cùng bị cát đá khép lại ngăn cản bên trong.