Chu Triển Luân đứng thẳng ở trên người Khôi Địa Thú, cả người tỏa ra khí thế ác liệt.
- Phân cao thấp? Giờ khắc này ngươi có tư cách sao?
Dược lão trào phúng nở nụ cười, không nói nhảm, trực tiếp hung hãn ra tay.
Cùng lúc đó, Đông lão thì nhìn chằm chằm Tà Sát.
Khí tức trên người Tà Sát tà ác, thuộc về loại ám sát, là trong tứ đại Thái Thượng trưởng lão, một người quỷ dị nhất, Đông lão vì phòng ngừa các học viên chịu đến bất ngờ gì, vì lẽ đó nhìn chằm chằm đối phương.
- Hô!
Hắn căn bản không có nương tay, kim cương huyền bảo đầy trời cấp tốc hóa thành một mảnh thiên la địa võng, bao phủ về phía Tà Sát.
- Hê hê, Đông Bác Sâm, ngươi lại nhìn chằm chằm ta, ta có phải là nên rất vinh hạnh không.
Tà Sát cười khằng khặc quái dị, ánh mắt nghiêm nghị, Đông lão chính là Võ Vương tầng hai, kết hợp thân phận Luyện Hồn Sư, thực lực có thể so với một ít Võ Vương tầng ba, để Tà Sát cực kỳ nghiêm nghị.
- Khà khà, nhìn dáng dấp bảy người chúng ta, chỉ có thể đối phó hai người này, thực sự là vô vị a.
Thấy đám người Đông lão cấp tốc tìm được đối tượng, đám người Thiên Luân nhìn Cuồng Chiến cùng Lãnh Vô Tẫn, đều có chút không nói gì.
Bọn họ bảy người, đối phó hai tên Võ Vương, lấy bọn họ tâm cao khí ngạo, nếu như không phải bởi vì chấp hành nhiệm vụ, căn bản chẳng muốn động thủ a.
- Như vậy đi, bảy chúng ta chia làm hai nhóm...
Thiên Luân liếc nhìn Diệp Huyền cùng Cổ Thanh Huyền, bắt đầu thương nghị.
- Không cần, Cuồng Chiến này liền giao cho ta đi.
Diệp Huyền trực tiếp đứng ra, lạnh giọng nói.
Cuồng Chiến truy sát hắn lâu như vậy, nếu không hắn tự tay đánh giết, sao có thể hả giận?
Lại bị cướp một cái.
Đám người Thiên Luân trực tiếp không nói gì.
Có điều, Diệp Huyền cùng Cuồng Chiến ân oán, bọn họ cũng rất rõ ràng, đương nhiên sẽ không ở trên chuyện này, hết sức đi cùng Diệp Huyền tranh giành.
- Vậy sáu chúng ta, chẳng phải là đối phó một cái này?
Đám người Mộ Dung Vân Vũ quệt miệng, trên mặt hứng thú không cao.
Lãnh Vô Tẫn cùng Cuồng Chiến nhìn thấy đám người Diệp Huyền như thương lượng mua hàng, thương lượng ai tới đối phó bọn họ, đều lộ ra thần sắc tức giận.
- Ta nói mấy thằng nhóc các ngươi, không khỏi cũng quá khinh thường chúng ta đi?
Lãnh Vô Tẫn lạnh lẽo lên tiếng, hắn tay cầm chiến đao, hàn khí lạnh lẽo phóng thích, từng mảnh từng mảnh hoa tuyết ở trong thiên địa tung bay.
- Ồ, hàn băng áo nghĩa, có chút ý nghĩa.
Ánh mắt mấy người Thiên Luân đều sáng.
- Trước tiên để cho ta tới gặp gỡ Huyền Cơ Tông Thái Thượng trưởng lão này một chút.
- Không được, Lãnh Vô Tẫn này, giang hồ bí danh Hàn Băng đao, cũng coi như là nhân vật có tiếng tăm, so với lần trước chúng ta đánh giết Huyền Cơ Tông Võ Vương Lỗ Nam, tiếng tăm lớn hơn nhiều, lần trước Lỗ Nam kia, ta cũng không có động thủ, Lãnh Vô Tẫn này, nhất định phải cho cho ta.
- Ngươi được sao?
- Ta không được lẽ nào ngươi được?
Đám người Thiên Luân tranh luận dồn dập.
- Đáng chết.
Sắc mặt của Lãnh Vô Tẫn vốn trắng như tuyết, giờ khắc này càng thêm trắng xám, tức giận nói:
- Không muốn cãi, mấy người các ngươi đều phải chết.
Xèo!
Dứt tiếng, hắn một đao chém ra, Huyền Nguyên hàn băng nồng nặc, ở trong thiên địa hình thành một luồng hơi lạnh bão táp, hóa thành một mảnh mưa đá gió xoáy, bao phủ về phía đám người Thiên Luân.
- Ha ha, hắn là ra tay với ta, để ta tới.
Hàn khí bão táp, trước tiên đến trước người Lưu Văn Đào, hắn mừng rỡ như điên, một đao mạnh mẽ bổ ra.
Oanh ầm!
Một luồng lực lượng hàn băng khủng bố thẩm thấu mà ra, trong nháy mắt tràn vào trong thân thể Lưu Văn Đào, bên ngoài thân hắn, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, trong nháy mắt tràn ngập lên tầng một băng cứng mỏng manh, cả người bay ngược ra.
Răng rắc!
Trong quá trình bay ngược, hàn băng phá nát, sắc mặt Lưu Văn Đào tái nhợt, môi phát tím, tay phải nắm chiến đao mơ hồ run rẩy.
- Thật mạnh, lực lượng hàn băng thật đáng sợ.
Lưu Văn Đào âm thầm hoảng sợ, Võ Vương tầng một, hắn không phải là không có giao thủ qua, thế nhưng đáng sợ như Lãnh Vô Tẫn, vẫn là lần thứ nhất, chỉ một chiêu, thân thể của hắn liền chịu đến thương tích không nhẹ.
Không chỉ hắn, Lãnh Vô Tẫn công kích, chính là phạm vi công kích quần thể, trong sáu người, Thạch Triển Tân cùng Mộ Dung Vân Vũ, tương tự bay ngược ra ngoài, trên tóc kết một tầng băng tiết.
Mà Thiên Luân, Cổ Thanh Huyền, Hoa Tú Hồng so với ba người Lưu Văn Đào, thì tốt hơn rất nhiều, vẻn vẹn chỉ rút lui một bước, trong đó Thiên Luân, thân hình thậm chí bất động, không bị ảnh hưởng.
Lãnh Vô Tẫn cau mày, sáu tên học viên này, thực lực xác thực vượt qua tưởng tượng của hắn.
Thế nhưng này lại đã làm sao? Chỉ là mấy thằng nhóc, cũng muốn giết hắn? Quả thực buồn cười.
Hôm nay, liền để bọn họ biết, thiên tài cùng cường giả trong lúc đó, đến tột cùng có bao nhiêu chênh lệch.
Ầm ầm!
Một đao bổ ra, Lãnh Vô Tẫn lướt ầm ầm, cùng đám người Thiên Luân chiến thành một đoàn.
Một bên khác.
Cuồng Chiến cùng Diệp Huyền lẫn nhau đứng ngạo nghễ trên bầu trời, lạnh lùng đối diện.
- Tiểu tử thúi, ngươi lại muốn một người đối chiến ta, không cảm thấy mình quá ngông cuồng sao?
Hai con mắt của Cuồng Chiến âm lạnh, giống như rắn độc, nhìn chòng chọc vào Diệp Huyền.
Diệp Huyền trào phúng nở nụ cười:
- Cuồng Chiến, ngươi không phải vẫn muốn giết ta sao? Năm đó từ Vô Không Lĩnh bắt đầu, ngươi vẫn truy sát ta, truy sát đến đế đô của Hạo Thiên đế quốc, cuối cùng lại giết tới Lam Quang học viện, hiện tại, ta đứng ở trước mặt ngươi, cho ngươi cơ hội này.
Năm đó thời điểm trong cơ thể Diệp Huyền có mang Minh Tâm chủng, một đường bị Cuồng Chiến truy sát, qua tháng ngày đông bôn tây trốn thì đến hôm nay, tất cả những thứ này, cũng là thời điểm nên trả lại.
- Giết chết con trai Cuồng Phong của ta, quả nhiên là ngươi.
Con ngươi của Cuồng Chiến, trong nháy mắt trở nên đỏ ngầu, trên mặt cũng bắt đầu vặn vẹo, ánh mắt thù hận kia, phảng phất như dốc hết Ngũ Hồ chi thủy, cũng không cách nào tưới tắt.
- Tiểu tử thúi, ngươi cho rằng có cường giả Lam Quang học viện nhiều ở bên cạnh, ngươi liền có thể giết ta sao? Cuồng Chiến ta ngang dọc giang hồ mấy chục năm, võ giả chết ở trên tay ta, vô số kể, mà ngươi, cuối cùng cũng chỉ là một cái trong đó mà thôi.
- Bất Diệt Quang Luân, đi!
Giữa chân mày Cuồng Chiến, đột nhiên phóng ra một đạo hào quang màu vàng, đạo hào quang này trong nháy mắt hóa thành một quang luân, bổ ra không khí, chém về phía Diệp Huyền.
- Phân cao thấp? Giờ khắc này ngươi có tư cách sao?
Dược lão trào phúng nở nụ cười, không nói nhảm, trực tiếp hung hãn ra tay.
Cùng lúc đó, Đông lão thì nhìn chằm chằm Tà Sát.
Khí tức trên người Tà Sát tà ác, thuộc về loại ám sát, là trong tứ đại Thái Thượng trưởng lão, một người quỷ dị nhất, Đông lão vì phòng ngừa các học viên chịu đến bất ngờ gì, vì lẽ đó nhìn chằm chằm đối phương.
- Hô!
Hắn căn bản không có nương tay, kim cương huyền bảo đầy trời cấp tốc hóa thành một mảnh thiên la địa võng, bao phủ về phía Tà Sát.
- Hê hê, Đông Bác Sâm, ngươi lại nhìn chằm chằm ta, ta có phải là nên rất vinh hạnh không.
Tà Sát cười khằng khặc quái dị, ánh mắt nghiêm nghị, Đông lão chính là Võ Vương tầng hai, kết hợp thân phận Luyện Hồn Sư, thực lực có thể so với một ít Võ Vương tầng ba, để Tà Sát cực kỳ nghiêm nghị.
- Khà khà, nhìn dáng dấp bảy người chúng ta, chỉ có thể đối phó hai người này, thực sự là vô vị a.
Thấy đám người Đông lão cấp tốc tìm được đối tượng, đám người Thiên Luân nhìn Cuồng Chiến cùng Lãnh Vô Tẫn, đều có chút không nói gì.
Bọn họ bảy người, đối phó hai tên Võ Vương, lấy bọn họ tâm cao khí ngạo, nếu như không phải bởi vì chấp hành nhiệm vụ, căn bản chẳng muốn động thủ a.
- Như vậy đi, bảy chúng ta chia làm hai nhóm...
Thiên Luân liếc nhìn Diệp Huyền cùng Cổ Thanh Huyền, bắt đầu thương nghị.
- Không cần, Cuồng Chiến này liền giao cho ta đi.
Diệp Huyền trực tiếp đứng ra, lạnh giọng nói.
Cuồng Chiến truy sát hắn lâu như vậy, nếu không hắn tự tay đánh giết, sao có thể hả giận?
Lại bị cướp một cái.
Đám người Thiên Luân trực tiếp không nói gì.
Có điều, Diệp Huyền cùng Cuồng Chiến ân oán, bọn họ cũng rất rõ ràng, đương nhiên sẽ không ở trên chuyện này, hết sức đi cùng Diệp Huyền tranh giành.
- Vậy sáu chúng ta, chẳng phải là đối phó một cái này?
Đám người Mộ Dung Vân Vũ quệt miệng, trên mặt hứng thú không cao.
Lãnh Vô Tẫn cùng Cuồng Chiến nhìn thấy đám người Diệp Huyền như thương lượng mua hàng, thương lượng ai tới đối phó bọn họ, đều lộ ra thần sắc tức giận.
- Ta nói mấy thằng nhóc các ngươi, không khỏi cũng quá khinh thường chúng ta đi?
Lãnh Vô Tẫn lạnh lẽo lên tiếng, hắn tay cầm chiến đao, hàn khí lạnh lẽo phóng thích, từng mảnh từng mảnh hoa tuyết ở trong thiên địa tung bay.
- Ồ, hàn băng áo nghĩa, có chút ý nghĩa.
Ánh mắt mấy người Thiên Luân đều sáng.
- Trước tiên để cho ta tới gặp gỡ Huyền Cơ Tông Thái Thượng trưởng lão này một chút.
- Không được, Lãnh Vô Tẫn này, giang hồ bí danh Hàn Băng đao, cũng coi như là nhân vật có tiếng tăm, so với lần trước chúng ta đánh giết Huyền Cơ Tông Võ Vương Lỗ Nam, tiếng tăm lớn hơn nhiều, lần trước Lỗ Nam kia, ta cũng không có động thủ, Lãnh Vô Tẫn này, nhất định phải cho cho ta.
- Ngươi được sao?
- Ta không được lẽ nào ngươi được?
Đám người Thiên Luân tranh luận dồn dập.
- Đáng chết.
Sắc mặt của Lãnh Vô Tẫn vốn trắng như tuyết, giờ khắc này càng thêm trắng xám, tức giận nói:
- Không muốn cãi, mấy người các ngươi đều phải chết.
Xèo!
Dứt tiếng, hắn một đao chém ra, Huyền Nguyên hàn băng nồng nặc, ở trong thiên địa hình thành một luồng hơi lạnh bão táp, hóa thành một mảnh mưa đá gió xoáy, bao phủ về phía đám người Thiên Luân.
- Ha ha, hắn là ra tay với ta, để ta tới.
Hàn khí bão táp, trước tiên đến trước người Lưu Văn Đào, hắn mừng rỡ như điên, một đao mạnh mẽ bổ ra.
Oanh ầm!
Một luồng lực lượng hàn băng khủng bố thẩm thấu mà ra, trong nháy mắt tràn vào trong thân thể Lưu Văn Đào, bên ngoài thân hắn, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, trong nháy mắt tràn ngập lên tầng một băng cứng mỏng manh, cả người bay ngược ra.
Răng rắc!
Trong quá trình bay ngược, hàn băng phá nát, sắc mặt Lưu Văn Đào tái nhợt, môi phát tím, tay phải nắm chiến đao mơ hồ run rẩy.
- Thật mạnh, lực lượng hàn băng thật đáng sợ.
Lưu Văn Đào âm thầm hoảng sợ, Võ Vương tầng một, hắn không phải là không có giao thủ qua, thế nhưng đáng sợ như Lãnh Vô Tẫn, vẫn là lần thứ nhất, chỉ một chiêu, thân thể của hắn liền chịu đến thương tích không nhẹ.
Không chỉ hắn, Lãnh Vô Tẫn công kích, chính là phạm vi công kích quần thể, trong sáu người, Thạch Triển Tân cùng Mộ Dung Vân Vũ, tương tự bay ngược ra ngoài, trên tóc kết một tầng băng tiết.
Mà Thiên Luân, Cổ Thanh Huyền, Hoa Tú Hồng so với ba người Lưu Văn Đào, thì tốt hơn rất nhiều, vẻn vẹn chỉ rút lui một bước, trong đó Thiên Luân, thân hình thậm chí bất động, không bị ảnh hưởng.
Lãnh Vô Tẫn cau mày, sáu tên học viên này, thực lực xác thực vượt qua tưởng tượng của hắn.
Thế nhưng này lại đã làm sao? Chỉ là mấy thằng nhóc, cũng muốn giết hắn? Quả thực buồn cười.
Hôm nay, liền để bọn họ biết, thiên tài cùng cường giả trong lúc đó, đến tột cùng có bao nhiêu chênh lệch.
Ầm ầm!
Một đao bổ ra, Lãnh Vô Tẫn lướt ầm ầm, cùng đám người Thiên Luân chiến thành một đoàn.
Một bên khác.
Cuồng Chiến cùng Diệp Huyền lẫn nhau đứng ngạo nghễ trên bầu trời, lạnh lùng đối diện.
- Tiểu tử thúi, ngươi lại muốn một người đối chiến ta, không cảm thấy mình quá ngông cuồng sao?
Hai con mắt của Cuồng Chiến âm lạnh, giống như rắn độc, nhìn chòng chọc vào Diệp Huyền.
Diệp Huyền trào phúng nở nụ cười:
- Cuồng Chiến, ngươi không phải vẫn muốn giết ta sao? Năm đó từ Vô Không Lĩnh bắt đầu, ngươi vẫn truy sát ta, truy sát đến đế đô của Hạo Thiên đế quốc, cuối cùng lại giết tới Lam Quang học viện, hiện tại, ta đứng ở trước mặt ngươi, cho ngươi cơ hội này.
Năm đó thời điểm trong cơ thể Diệp Huyền có mang Minh Tâm chủng, một đường bị Cuồng Chiến truy sát, qua tháng ngày đông bôn tây trốn thì đến hôm nay, tất cả những thứ này, cũng là thời điểm nên trả lại.
- Giết chết con trai Cuồng Phong của ta, quả nhiên là ngươi.
Con ngươi của Cuồng Chiến, trong nháy mắt trở nên đỏ ngầu, trên mặt cũng bắt đầu vặn vẹo, ánh mắt thù hận kia, phảng phất như dốc hết Ngũ Hồ chi thủy, cũng không cách nào tưới tắt.
- Tiểu tử thúi, ngươi cho rằng có cường giả Lam Quang học viện nhiều ở bên cạnh, ngươi liền có thể giết ta sao? Cuồng Chiến ta ngang dọc giang hồ mấy chục năm, võ giả chết ở trên tay ta, vô số kể, mà ngươi, cuối cùng cũng chỉ là một cái trong đó mà thôi.
- Bất Diệt Quang Luân, đi!
Giữa chân mày Cuồng Chiến, đột nhiên phóng ra một đạo hào quang màu vàng, đạo hào quang này trong nháy mắt hóa thành một quang luân, bổ ra không khí, chém về phía Diệp Huyền.