Mục lục
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng - Diệp Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường cái quả nhiên người đến người đi phi thường náo nhiệt, bởi vì tổ chức đấu giá hội cho nên rất nhiều võ giả tới đây, sinh ý ở đế đô cực kỳ nóng bỏng.

Trong lúc đường phố ngựa xe như nước, Diệp Huyền và La Thành đi vào Thông Thiên các.

Cửa ra vào Thông Thiên các có một đám người đang xếp hàng, đội ngũ này đủ bao quanh quảng trường vài vòng, thô sơ giản lược có tới mấy ngàn người, hơn nữa nhân số còn đang gia tăng không ngừng.

Mà ở thông đạo hơi nhỏ của Thông Thiên các lại có hơn trăm người đang đứng xếp hàng, tốc độ cũng nhanh hơn.

Đó là cửa khách quý của Thông Thiên các ra vào.

- Không nghĩ tới chúng ta tới sớm như thế nhưng nơi này lại có nhiều người như vậy.

La Thành cũng im lặng nói ra.

- Cũng không có việc gì, chúng ta hơi chờ một chút là được.

Diệp Huyền gật gật đầu, hắn đi thẳng tới cửa khách quý ra vào.

- Diệp thiếu, chúng ta tìm lổi đi, không phải bên kia, là bên này.

La Thành vội vàng lôi kéo Diệp Huyền đi tới đội ngũ mấy ngàn người kia.

- Cái gì?

Diệp Huyền lúc này sửng sốt.

La Thành lúng túng nói:

- Bởi vì gia tộc gần đây có nhiều việc, gia phụ cũng không có ý định tham gia đấu giá hội này, cho nên ngay từ đầu cũng không có chuẩn bị bao sương, thời điểm lại đi mua thì tất cả bao sương đều bán sạch, cũng chỉ có thể mua mấy phiếu ghế lô mà thôi.

Vẻ mặt Diệp Huyền đầy hắc tuyến, cái gọi là phiếu ghế lô, đó chính là đại sảnh của đấu giá hội, nó chỉ rộng hơn vé bình thường một ít, cũng là vé thường.

- Ồ, đây không phải là La gia La Thành sao, tại sao lại xếp hàng ở đội ngũ bên kia?

Lúc này có một tiếng nói trào phúng vang lên, đưa mắt nhìn sang người nói, chỉ thấy trong đội ngũ khách quý có một thanh niên thấp lùn nhìn sang, lập tức kinh hô một tiếng.

Tuy ngữ khí của hắn có vẻ kinh ngạc nhưng biểu hiện trên mặt và thần thái lại tràn ngập xem thường, mặc cho ai cũng biết hắn cố ý nói như vậy.

Quả nhiên hắn vừa nói như thế có không ít người đang xếp hàng, đều nhìn sang La Thành.

Nhìn thấy đội ngũ La Thành xếp hàng ngũ thì có không ít người lộ ra sắc mặt cổ quái.

La gia dầu gì cũng là đại thế gia trong đế đô, không ngờ lăn lộn thảm tới mức không mua nổi bao sương?

Chẳng những mấy công tử thế gia, các quyền quý của đế quốc cũng nhìn sang, ngay cả đám võ giả trong đội ngũ La Thành xếp hàng cũng nhìn sang thế nào, sắc mặt cả đám cổ quái.

- La Thành huynh đệ, nghe nói La gia ngươi bị Mộ Dung gia đá ra ngoài, lại bị Tần gia phong sát, thời gian qua rất thê thảm ah, vốn vi huynh không tin những lời đồn đãi này, hiện tại nha... Ai, xem ra La gia các ngươi thật thảm.

Thanh niên kia thành công hấp dẫn mọi người chú ý sau đó lại kinh ngạc nói ra một câu, vẻ mặt tiếc hận không nhỏ.

La Thành nhướng mày, ánh mắt nhìn sang nơi khác, hắn nghi ngờ hỏi:

- Vương lão đệ, là Vương gia Vương Kiệt lão đệ đang nói chuyện sao? Chỉ nghe giọng nói mà nhìn không thấy người ah, Vương lão đệ ngươi ở đâu?

La Thành nhìn chung quanh, hắn nhìn rõ thanh niên thấp lùn đang ở trong dám người nhưng hắn lại làm như không thấy, ánh mắt không ngừng du động ý đồ tìm ra người nói chuyện ở nơi nào.

Hành động này lập tức làm mọi người nơi này cảm thấy buồn cười.

Vương Kiệt trước đó còn nhếch miệng trào phúng, hiện tại sắc mặt trầm xuống, sắc mặt vô cùng khó coi.

- La huynh, ta đang ở ngay trước mặt ngươi, ngươi mắt mù hay cố tình không thấy?

- Ah, ah, Vương lão đệ đang ở nơi này ah, thật sự là, ngươi nhìn con mắt của ta này.

La Thành vỗ đầu một cái, nói:

- Vương lão đệ ngươi cùng ta nói chuyện cũng nên đi tới chỗ trống ah, đứng giữa đám người như vậy thật sự không thể tìm.

Đầu của Vương Kiệt không cao, còn thấp hơn người bình thường một ít nhưng cũng không biến thành nhìn không thấy, La Thành nói như vậy hoàn toàn là buồn nôn đối phương mà thôi.

Vương gia là gia tộc phụ thuộc vào Tần gia, Vương Kiệt và La Thành cũng không khó đối phó, La Thành không ngờ Vương Kiệt làạicố ý đến bới móc.

Sắc mặt Vương Kiệt vô cùng tái nhợt, cười lạnh nói:

- La huynh, đôi mắt của ngươi không thể dùng ah, ta nghe nói La gia ngươi không phải bợ đỡ Luyện Khí Phường sao? Vì sao thảm thành như vậy? Có phải bị Luyện Khí Phường trục xuất không? Nếu như không có địa phương đi, cứ nói với bản thiếu gia một tiếng, Vương gia ta còn thiếu một gia tộc làm việc vặt, xem giao tình của chúng ta trước kia, cho La gia ngươi làm cũng không phải không được.

Vương Kiệt làm bộ giả mù sa mưa.

- Ha ha, Vương Kiệt, ngươi quá đề cao La gia rồi, bảo người La gia đi làm việc vặt cho Vương gia của ngươi chẳng phải là làm bẩn Vương gia các ngươi hay sao.

Lúc này này có tiếng cười lạnh vang lên, đó là một tên thanh niên cầm quạt lông, ánh mắt đạm mạc giống như công tử văn nhã.

- Thì ra là Cố Duẫn huynh, không có biện pháp, ai bảo Vương Kiệt ta là người tốt chứ?

Vương Kiệt giả vờ giả vịt cười nói, Cố Duẫn Cố Gia chính là gia tộc phụ thuộc Tần gia, hiện tại Tần gia căm thù La gia, những gia tộc bọn họ cũng ra sức.

Ánh mắt La Thành lạnh lẽo, hắn làm sao không biết Cố Duẫn và Vương Kiệt kẻ xướng người hoạ, là cố ý làm mất mặt La gia mình nịnh nọt Tần gia.

Hắn cười cười lạnh lùng:

- Hai vị, ta chẳng muốn đấu mồm mép với các ngươi, chủ tử các ngươi không ở đây đã sủa loạn nhiều như thế, không hổ là hai con chó ngoan ah, đối với chó săn như thế, La Thành ta không có ý quan tâm tới, chờ chủ tử các ngươi tới lại nói chuyện.

Vẻ mặt La Thành đầy khinh thường.

- La Thành, ngươi nói ai là chó săn/

Ánh mắt Vương Kiệt ngưng tụ, sát cơ bức người.

- Ta nói ai, ai tự mình biết, không cần ta lặp lại lần nữa.

- Ha ha, La Thành, khẩu khí của ngươi đúng là lớn a, xếp hàng ở vị trí người bình thường còn dám khinh bỉ người ở khu vực khách quý chúng ta, cũng không nhìn địa vị của mình một chút, chúng ta nói chuyện với ngươi là để mắt tới ngươi đấy.

Cố Duẫn vung cây quạt lên, lạnh cười nói.

- Ha ha, Cố huynh nói đúng, chúng ta đường đường là đệ tử thế gia, không cần phải chấp nhặt với những kẻ như vậy.

Vương Kiệt cũng cười tùy ý.

La Thành trong cơn giận dữ chỉ có cảm giác nhục nhã xông lên đầu.

Đang muốn mở miệng phản bác, chợt nghe Diệp Huyền cau mày lên tiếng:

- Là ai thả rắm ở chỗ này, quả thực thối không ngửi được, chăng lẽ Thông Thiên các cũng mặc kệ không quản.

Lời này vừa xuất hiện đã làm đám người cười vang.

Đặc biệt là những võ giả xếp hàng ở thông đạo bình thường càng cười đặc biệt lớn nhất, thời điểm đám người Vương Kiệt mắng chửi hiển nhiên cũng mắng tất cả mọi người nơi đây vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK