XÍU...UU!!
Trong ngọn lửa, Diệp Huyền mặt không biểu tình, một đạo kiếm quang sáng lên trước mặt nam tử áo đỏ, xinh đẹp chói mắt, sáng chói bức người.
Nam tử áo đỏ mở to mắt không dám tin tưởng, hắn không ngờ áo giáp bên ngoài thân thể Diệp Huyền có thể ngăn cản một kích toàn lực của hắn, huyền lực hỏa diễm của hắn rót vào trong người Diệp Huyền, với thực lực của Diệp Huyền chắc chắn sẽ bị huyền lực hỏa diễm của mình ăn mòn, vì cái gì hắn lại lông tóc không tổn thương?
Vấn đề này hắn chỉ có thể đi xuống địa ngục suy nghĩ mà thôi, Long Văn kiếm của Diệp Huyền đánh ra một đạo kiếm quang đáng sợ chém hắn thành hai khúc.
- Ngươi không thể giết ta, Cuồng Phong trưởng lão sẽ không bỏ qua cho ngươi...
Thời điểm bị chém thành hai khúc, nam tử áo đỏ hoảng sợ nói một câu như vậy.
Thu hồi trữ vật giới chỉ của hắn, Diệp Huyền xùy cười một tiếng, chỉ sợ bọn chúng còn không biết, cái gọi là Cuồng Phong trưởng lão của bọn chúng đã sớm vẫn lạc từ lâu rồi.
Trên mặt đất trống cách đó không xa, mấy người Đông Phương Ngôn Ngữ trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này, bọn họ ngây ra như phỗng.
Đám người vây công bọn họ, làm cho bọn họ chống cự gian nan, hiện tại bọn chúng toàn quân bị diệt, đám người Huyền Cơ Tông đã bị một mình Diệp Huyền giết?
Này...
Khó có thể tin.
Vào lúc này bọn họ khiếp sợ không cách nào nói ra thành lời, bộ dạng ngây ngốc.
- Tất cả mọi người không sao chứ?
Diệp Huyền đi lên phía trước và hỏi thăm.
- Chúng ta không có việc gì!
Đám người Đông Phương Ngôn Ngữ lúc này mới khôi phục tinh thần lại, cười khổ một tiếng, đột nhiên như nghĩ tới cái gì đó và lập tức hét lớn:
- Diệp Huyền, ngươi đi mau, ta nghe mấy gia hỏa kia vừa nói Cuồng Phong trưởng lão Huyền Cơ Tông truy tung ngươi đi, nếu chờ hắn trở lại, ngươi sẽ gặp nguy hiểm.
- Yên tâm đi, Cuồng Phong trưởng lão đã chết.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
- Cái gì, đã chết?
Mọi người lộ ra thần thái ngây ngốc.
- Chết như thế nào?
Nhìn thấy mọi người có bộ dạng khiếp sợ như vậy, Diệp Huyền sờ sờ cái mũi, gật đầu nói:
- Xem như bị ta đánh chết đi.
Ự...c?
Cho dù trong lòng mọi người đã có chuẩn bị nhưng khi Diệp Huyền nói ra lời này, tất cả mọi người há hốc mồm, tròng mắt bọn họ như rơi xuống đất, bộ dạng nghẹn họng nhìn trân trối.
- Tất cả mọi người nên chữa thương trước đi, ta đi hiện trường xử lý một chút.
Diệp Huyền xuất ra một ít đan dược phân phát cho mọi người, sau dó hắn thừa dịp thu don chêến trường, hắn lặng lẽ hấp thu vũ hồn chi lực của đám người Từ Lương không còn sót lại thứ gì.
Sau một lát Diệp Huyền mới rảnh rỗi.
Đúng!
Đột nhiên Diệp Huyền nghĩ tới thời điểm mình đánh chết Cuồng Phong trưởng lão thì thân thể bị khí tức quỷ dị bao phủ.
Lúc này hắn khoanh chân ngồi xuống nghiên cứu thứ này.
Khí tức này mười phần thần bí, tuy chưa mang cho hắn tổn thương gì nhưng làm cho hắn có cảm giác bị giám thị, thập phần khó chịu.
Sau một lát sắc mặt Diệp Huyền trở nên hết sức khó coi.
- Lực lượng này chính là minh tâm chủng, không nghĩ tới trong Huyền Cơ Tông còn có một tên luyện hồn sư vương cấp thất phẩm.
Minh tâm chủng, nó là ấn ký hồn lực cực kỳ quỷ dị, dựa vào vũ hồn chi lực đặc thù và hồn lực khí tức ngưng tụ mà thành, chỉ có luyện hồn sư ngoài vương cấp mới có thể thi triển.
Minh tâm chủng không có uy hiếp với thân thể nhưng lại có thể định vị nhất định, có thể thời khắc định vị võ giả.
- xem ra cái kia Cuồng Phong trưởng lão tại Huyền Cơ Tông địa vị không thấp, lại có thể có được minh tâm chủng, cái này có thể phiền toái.
Diệp Huyền chau mày, chế tạo minh tâm chủng thập phần khó khăn, muốn loại trừ nó vô cùng phiền toái. Nhưng dù hồn lực Diệp Huyền hiện tại khôi phục tới ngũ phẩm cũng không phải không có biện pháp loại trừ, trên người hắn có vô tận dung hỏa, thứ này có thể đốt cháy ấn ký.
Nhưng một khi hắn lợi dụng vô tận dung hỏa diệt minh tâm chủng, khí tức nóng bức của vô tận dung nóng sẽ làm cường giả gieo minh tâm chủng biết được, đưa tới Huyền Cơ Tông coi trọng.
Đến lúc đó cả liên minh mười ba nước cũng lâm vào trong chiến loạn.
Lực hấp dẫn của thiên hỏa lớn cỡ nào, Diệp Huyền hiểu rất rõ ràng, vì một phù quang bí cảnh, Huyền Cơ Tông đã dám làm ra chuyện như thế, nếu bọn chúng biết được tin tức của thiên hỏa, chỉ sợ nhất định sẽ xuât động thực lực toàn thông san bằng liên minh mười ba nước.
Nếu hắn mặc kệ không quan tâm minh tâm chủng cũng không phải biện pháp, Huyền Cơ Tông tất nhiên sẽ phái cường giả dọc theo khí tức minh tâm chủng và tìm ra vị trí của hắn.
Đến lúc đó Lưu Vân quốc cũng lâm vào trong chiến loạn.
Tuyệt đối không thể mang khí tức minh tâm chủng về Lưu Vân quốc.
Diệp Huyền nhanh chóng có quyết định.
- Diệp Huyền, ngươi không sao chớ?
Qua nửa canh giờ sau, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ ăn đan dược của Diệp Huyền và khôi phục một ít thương thế, liên tục tiến lên và ân cần hỏi thăm.
- Ta không sao.
Diệp Huyền lắc đầu.
- Lúc này nhờ có ngươi, nếu không chúng ta đã lâm vào nguy hiểm.
Sở Vân Phi cười khổ một tiếng, lòng còn sợ hãi.
Đến bây giờ hắn vẫn không thể tin nổi Diệp Huyền vậy mà tiêu diệt mấy đại cao thủ của Huyền Cơ Tông, thực lực cỡ này ngay cả hắn cũng chỉ có thể nhìn bóng lưng Diệp Huyền, đối phương chỉ là thiếu niên mười bảy tuổi mà thôi.
Nghĩ đến biểu hiện của Diệp Huyền tại Lưu Vân quốc, Sở Vân Phi vô cùng thoải mái, tiểu tử này giống như không có việc gì có thể làm khó hắn cả.
- Đi thôi, chúng ta nhanh đi về.
Tuy Diệp Huyền đã nói cho bọn họ biết chuyện Cuồng Phong vẫn lạc nhưng nếu tiếp tục lưu lại nơi này, nội tâm đám người Sở Vân Phi không thích.
- Các ngươi đi thôi, ta có khả năng không trở lại Lưu Vân quốc.
Diệp Huyền mở miệng nói.
Mọi người sững sờ.
- Ngươi có chuyện gì cần làm sao? Nếu không chúng ta lưu lại chờ ngươi, làm xong lại cùng đi.
Khô Trần mở miệng nói.
- Không cần, ta có khả năng phải rời khỏi liên minh mười ba nước.
- Vì cái gì?
Mọi người đều sững sờ, đám người Vân Ngạo Tuyết cũng khiếp sợ nhìn Diệp Huyền.
- Có chút nguyên nhân, ta không tốt giải thích.
Diệp Huyền lắc đầu, hắn không giải thích thêm, chuyện minh tâm chủng, cho dù hắn nói cho bọn họ thì bọn họ cũng lo lắng mà thôi.
- Diệp Huyền, ngươi có thể không đi được không?
Vân Ngạo Tuyết cúi đầu, cắn răng nói.
Diệp Huyền lắc đầu.
Ánh mắt Vân Ngạo Tuyết buồn bã:
- Vậy ngươi có thể nói cho ta biết ngươi sẽ đi nơi nào không?
- Không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là đi Mộng Cảnh bình nguyên.
Diệp Huyền ngẫm lại, mở miệng nói.
Trong ngọn lửa, Diệp Huyền mặt không biểu tình, một đạo kiếm quang sáng lên trước mặt nam tử áo đỏ, xinh đẹp chói mắt, sáng chói bức người.
Nam tử áo đỏ mở to mắt không dám tin tưởng, hắn không ngờ áo giáp bên ngoài thân thể Diệp Huyền có thể ngăn cản một kích toàn lực của hắn, huyền lực hỏa diễm của hắn rót vào trong người Diệp Huyền, với thực lực của Diệp Huyền chắc chắn sẽ bị huyền lực hỏa diễm của mình ăn mòn, vì cái gì hắn lại lông tóc không tổn thương?
Vấn đề này hắn chỉ có thể đi xuống địa ngục suy nghĩ mà thôi, Long Văn kiếm của Diệp Huyền đánh ra một đạo kiếm quang đáng sợ chém hắn thành hai khúc.
- Ngươi không thể giết ta, Cuồng Phong trưởng lão sẽ không bỏ qua cho ngươi...
Thời điểm bị chém thành hai khúc, nam tử áo đỏ hoảng sợ nói một câu như vậy.
Thu hồi trữ vật giới chỉ của hắn, Diệp Huyền xùy cười một tiếng, chỉ sợ bọn chúng còn không biết, cái gọi là Cuồng Phong trưởng lão của bọn chúng đã sớm vẫn lạc từ lâu rồi.
Trên mặt đất trống cách đó không xa, mấy người Đông Phương Ngôn Ngữ trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này, bọn họ ngây ra như phỗng.
Đám người vây công bọn họ, làm cho bọn họ chống cự gian nan, hiện tại bọn chúng toàn quân bị diệt, đám người Huyền Cơ Tông đã bị một mình Diệp Huyền giết?
Này...
Khó có thể tin.
Vào lúc này bọn họ khiếp sợ không cách nào nói ra thành lời, bộ dạng ngây ngốc.
- Tất cả mọi người không sao chứ?
Diệp Huyền đi lên phía trước và hỏi thăm.
- Chúng ta không có việc gì!
Đám người Đông Phương Ngôn Ngữ lúc này mới khôi phục tinh thần lại, cười khổ một tiếng, đột nhiên như nghĩ tới cái gì đó và lập tức hét lớn:
- Diệp Huyền, ngươi đi mau, ta nghe mấy gia hỏa kia vừa nói Cuồng Phong trưởng lão Huyền Cơ Tông truy tung ngươi đi, nếu chờ hắn trở lại, ngươi sẽ gặp nguy hiểm.
- Yên tâm đi, Cuồng Phong trưởng lão đã chết.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
- Cái gì, đã chết?
Mọi người lộ ra thần thái ngây ngốc.
- Chết như thế nào?
Nhìn thấy mọi người có bộ dạng khiếp sợ như vậy, Diệp Huyền sờ sờ cái mũi, gật đầu nói:
- Xem như bị ta đánh chết đi.
Ự...c?
Cho dù trong lòng mọi người đã có chuẩn bị nhưng khi Diệp Huyền nói ra lời này, tất cả mọi người há hốc mồm, tròng mắt bọn họ như rơi xuống đất, bộ dạng nghẹn họng nhìn trân trối.
- Tất cả mọi người nên chữa thương trước đi, ta đi hiện trường xử lý một chút.
Diệp Huyền xuất ra một ít đan dược phân phát cho mọi người, sau dó hắn thừa dịp thu don chêến trường, hắn lặng lẽ hấp thu vũ hồn chi lực của đám người Từ Lương không còn sót lại thứ gì.
Sau một lát Diệp Huyền mới rảnh rỗi.
Đúng!
Đột nhiên Diệp Huyền nghĩ tới thời điểm mình đánh chết Cuồng Phong trưởng lão thì thân thể bị khí tức quỷ dị bao phủ.
Lúc này hắn khoanh chân ngồi xuống nghiên cứu thứ này.
Khí tức này mười phần thần bí, tuy chưa mang cho hắn tổn thương gì nhưng làm cho hắn có cảm giác bị giám thị, thập phần khó chịu.
Sau một lát sắc mặt Diệp Huyền trở nên hết sức khó coi.
- Lực lượng này chính là minh tâm chủng, không nghĩ tới trong Huyền Cơ Tông còn có một tên luyện hồn sư vương cấp thất phẩm.
Minh tâm chủng, nó là ấn ký hồn lực cực kỳ quỷ dị, dựa vào vũ hồn chi lực đặc thù và hồn lực khí tức ngưng tụ mà thành, chỉ có luyện hồn sư ngoài vương cấp mới có thể thi triển.
Minh tâm chủng không có uy hiếp với thân thể nhưng lại có thể định vị nhất định, có thể thời khắc định vị võ giả.
- xem ra cái kia Cuồng Phong trưởng lão tại Huyền Cơ Tông địa vị không thấp, lại có thể có được minh tâm chủng, cái này có thể phiền toái.
Diệp Huyền chau mày, chế tạo minh tâm chủng thập phần khó khăn, muốn loại trừ nó vô cùng phiền toái. Nhưng dù hồn lực Diệp Huyền hiện tại khôi phục tới ngũ phẩm cũng không phải không có biện pháp loại trừ, trên người hắn có vô tận dung hỏa, thứ này có thể đốt cháy ấn ký.
Nhưng một khi hắn lợi dụng vô tận dung hỏa diệt minh tâm chủng, khí tức nóng bức của vô tận dung nóng sẽ làm cường giả gieo minh tâm chủng biết được, đưa tới Huyền Cơ Tông coi trọng.
Đến lúc đó cả liên minh mười ba nước cũng lâm vào trong chiến loạn.
Lực hấp dẫn của thiên hỏa lớn cỡ nào, Diệp Huyền hiểu rất rõ ràng, vì một phù quang bí cảnh, Huyền Cơ Tông đã dám làm ra chuyện như thế, nếu bọn chúng biết được tin tức của thiên hỏa, chỉ sợ nhất định sẽ xuât động thực lực toàn thông san bằng liên minh mười ba nước.
Nếu hắn mặc kệ không quan tâm minh tâm chủng cũng không phải biện pháp, Huyền Cơ Tông tất nhiên sẽ phái cường giả dọc theo khí tức minh tâm chủng và tìm ra vị trí của hắn.
Đến lúc đó Lưu Vân quốc cũng lâm vào trong chiến loạn.
Tuyệt đối không thể mang khí tức minh tâm chủng về Lưu Vân quốc.
Diệp Huyền nhanh chóng có quyết định.
- Diệp Huyền, ngươi không sao chớ?
Qua nửa canh giờ sau, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ ăn đan dược của Diệp Huyền và khôi phục một ít thương thế, liên tục tiến lên và ân cần hỏi thăm.
- Ta không sao.
Diệp Huyền lắc đầu.
- Lúc này nhờ có ngươi, nếu không chúng ta đã lâm vào nguy hiểm.
Sở Vân Phi cười khổ một tiếng, lòng còn sợ hãi.
Đến bây giờ hắn vẫn không thể tin nổi Diệp Huyền vậy mà tiêu diệt mấy đại cao thủ của Huyền Cơ Tông, thực lực cỡ này ngay cả hắn cũng chỉ có thể nhìn bóng lưng Diệp Huyền, đối phương chỉ là thiếu niên mười bảy tuổi mà thôi.
Nghĩ đến biểu hiện của Diệp Huyền tại Lưu Vân quốc, Sở Vân Phi vô cùng thoải mái, tiểu tử này giống như không có việc gì có thể làm khó hắn cả.
- Đi thôi, chúng ta nhanh đi về.
Tuy Diệp Huyền đã nói cho bọn họ biết chuyện Cuồng Phong vẫn lạc nhưng nếu tiếp tục lưu lại nơi này, nội tâm đám người Sở Vân Phi không thích.
- Các ngươi đi thôi, ta có khả năng không trở lại Lưu Vân quốc.
Diệp Huyền mở miệng nói.
Mọi người sững sờ.
- Ngươi có chuyện gì cần làm sao? Nếu không chúng ta lưu lại chờ ngươi, làm xong lại cùng đi.
Khô Trần mở miệng nói.
- Không cần, ta có khả năng phải rời khỏi liên minh mười ba nước.
- Vì cái gì?
Mọi người đều sững sờ, đám người Vân Ngạo Tuyết cũng khiếp sợ nhìn Diệp Huyền.
- Có chút nguyên nhân, ta không tốt giải thích.
Diệp Huyền lắc đầu, hắn không giải thích thêm, chuyện minh tâm chủng, cho dù hắn nói cho bọn họ thì bọn họ cũng lo lắng mà thôi.
- Diệp Huyền, ngươi có thể không đi được không?
Vân Ngạo Tuyết cúi đầu, cắn răng nói.
Diệp Huyền lắc đầu.
Ánh mắt Vân Ngạo Tuyết buồn bã:
- Vậy ngươi có thể nói cho ta biết ngươi sẽ đi nơi nào không?
- Không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là đi Mộng Cảnh bình nguyên.
Diệp Huyền ngẫm lại, mở miệng nói.