Ánh mắt của Diệp Huyền rất bình tĩnh:
- Ngươi đã nói, kết cục của những người đắc tội với Thái Tử Minh các ngươi đều rất thê thảm, nhưng đối với Diệp Huyền ta, bất luận kẻ nào dám đắc tội với Diệp Huyền ta, dám động tới người bên cạnh Diệp Huyền ta, kẻ đó nhất định không có kết cục!
Hắn vừa nói xong thì ánh mắt trở nên lạnh hơn, giống như một cơn gió lạnh quét ngang cả đình viện, một loại khí tức lạnh như băng nháy mắt liền bao phủ lấy tất cả người có mặt ở đây.
- Ngươi đúng là mạnh miệng.
Ánh mắt của Đồng Hồng trở nên ngưng tụ, huyền khí toàn thân hoàn toàn phóng xuất ra, khóe môi nhếch lên cười lạnh:
- Ta cũng muốn thử xem, rốt cuộc cái gọi là không có kết cục của ngươi rốt cuộc là cái gì!
Gã mở miệng nói, cước bộ cũng chậm rãi bước lên phía trước, huyền khí trên người vần vũ như yêu ma, không ngừng bốc lên, đè ép về phía Diệp Huyền, khí thế áp súc không ngừng, cho tới khi kéo lên cao nhất, liền phát động lôi đình nhất kích với Diệp Huyền.
- Đợi đã.
Đối mặt với áp bách của Đồng Hồng, thân hình Diệp Huyền bất động, ánh mắt bình tĩnh, lạnh lùng mở miệng.
Đồng Hồng cười lạnh:
- Sao hả, ngươi muốn xin tha sao?
- Xin tha?
Diệp Huyền phì cười một cái:
- Chỉ có kẻ trong lòng nghĩ tới cầu xin tha thứ mới có thể nói ra lời đó, ta chỉ là muốn nói, chiến đấu ở chỗ này thì mất mặt quá, học viện có nhiều quy cũ, sao có thể đánh thoải mái được?
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Đồng Hồng nhìn Diệp Huyền với vẻ hứng thú, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo.
- Rất đơn giản, quyết đấu sinh tử.
Diệp Huyền vừa dứt lời thì ánh mắt của mọi người liền khựng lại.
Diệp Huyền cư nhiên đòi quyết đấu sinh tử với Đồng Hồng xếp hạng ba mươi sáu trong phong vân bảng của học viện.
Phải biết rằng Diệp Huyền hắn chỉ vừa mới gia nhập Huyền Linh học viện có mấy tháng mà thôi, còn Đồng Hồng thì là học viên cũ đã ở trong Huyền Linh học viện mấy năm rồi, đúng là quá sức cuồng vọng mà.
- Chẳng lẽ hắn không biết Đồng Hồng sư huynh mạnh tới cỡ nào sao? Đúng là ngông cuồng.
- Coi trời bằng vung, đúng là coi trời bằng vung mà, lẽ nào hắn cho rằng đánh bại được Viên Sơn thì thật sự có thể đánh đâu thắng đó khắp học viện, không gì cản nổi sao?
- Viên Sơn ở học viên còn không thể chen nổi vào một trăm danh của phong vân bảng nữa, căn bản là không thể nào sánh được với cao thủ đứng hạng ba mươi sáu như Đồng Hồng sư huynh được.
- Đúng là tự tìm đường chết, bất quá không thể không nói, hắn đúng là có dũng khí.
Mấy người đứng sau lưng Đồng Hồng đều nhìn Diệp Huyền với vẻ khiếp sợ, bao gồm của Viên Sơn, ánh mắt của cả đám đều mang theo vẻ kinh hãi, không dám tin.
Theo như bọn họ thấy thì Diệp Huyền đúng là quá ngông cuồng.
Chẳng những bọn họ, ngay cả mấy người Lãnh Dĩnh Oánh cũng ngây ra.
Bọn họ đương nhiên biết rõ thực lực của Diệp Huyền rất mạnh, thực lực cũng là võ sư nhất trọng, nhưng khiêu chiến với một cường giả võ sư nhị trọng, đứng thứ ba mươi sáu trong phong vân bảng của học viện, thì không khỏi quá mức liều lĩnh.
- Ngươi, muốn khiêu chiến với ta, quyết đấu sinh tử sao?
Đồng tử của Đồng Hồng đột nhiên co rút lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, cước bộ của gã khựng lại, nhưng hàn khí trên người lại càng thêm bức người.
Một tên tân sinh, mặc kệ hắn mạnh tới mức nào, nhưng cư nhiên công khai khiêu chiến người xếp hạng ba mươi sáu trong phong vân bảng như mình, nếu truyền ra ngoài thì chính là một loại sỉ nhục đối với bản thân mình.
Huống hồ gì mình còn là người của Thái Tử Minh, bất kể thắng hay thua đều không có lợi.
- Sao hả, ngươi không dám sao?
Diệp Huyền cười giễu một tiếng.
- Ta không dám sao?
Đồng tử của Đồng Hồng rụt lại, gã biết rõ nếu như lúc này mà mình cự tuyệt đối phương thì chính là đại biệu chính mình không dám, bản thân mình sợ hãi, nhưng nếu như đáp ứng thì cũng không có gì đáng giá để kiêu ngạo hết.
Gã có thể tưởng tượng ra, sau khi những chuyện xảy ra ở đây truyền ra khắp học viện thì những cao thủ trên phong vân bảng khác sẽ cười nhạo gã thế nào.
Chỉ là một tân sinh mà cũng dám khiêu chiến với người xếp hạng thứ ba mươi sáu trên phong vân bảng như mình, chắc hẳn sẽ khiến cho người khác cảm thấy thứ hạng của gã là do mua danh chuộc tiếng mà thành.
Lúc này, đôi mắt của Đồng Hồng âm trầm tới mức khiến cho người ta run sợ, toàn thân đều phát ra khí tức lạnh lẽo.
Gã muốn dạy cho Diệp Huyền một bài học, nhưng là dạy dỗ giống như những tên rác rưởi không biết trời cao đất dày trước kia, chứ không phải ở trước mắt bao người như vậy.
Một học viên cũ xếp thứ ba mươi sáu trên Phong Vân bảng, lại chấp nhận lời khiêu chiến của một tân sinh, quả thực là một chuyện vô cùng dọa người.
- Cảm thấy rất mất mặt sao?
Diệp Huyền thản nhiên nhìn Đồng Hồng, cười lạnh nói:
- Viên Sơn của Thái Tử Minh các ngươi năm lần bảy lượt tới đây khiêu khích ta, ra tay với bạn bè của ta, ta chẳng qua chỉ là cho hắn một bài học nho nhỏ mà thôi, hắn chẳng những không chịu thôi, còn quấy rầy bạn bè của ta nhiều hơn, lại còn dám đứng ngoài cửa phòng tu luyện của ta không ngừng chửi mắng ta, lần đầu tiên ngươi chắc cũng có mặt đúng không?
- Nếu như không phải có ngươi, ngươi cho rằng tên Viên Sơn còn dám quay lại sao?
- Bây giờ ta vừa mới xuất quan, các ngươi liền hùng hổ xông tới đây, nhiều lần quấy rầy uy hiếp bạn bè của ta, lại còn muốn ra tay với ta, ta bất quá chỉ là muốn khiêu chiến với ngươi một phen, ngươi lại còn cảm thấy mất mặt, ngươi cho rằng mặt mũi của ngươi thật sự lớn tới như vậy sao?
- Cho nên, đừng có nhìn ta như vậy, nếu như ngươi có gan thì chấp nhận lời khiêu chiến đi, quyết đấu sinh tử, ngay lúc này, trước mặt toàn bộ học viện, đánh một trận với ta, cao thủ Phong Vân bảng gì đó như ngươi, có dám hay không?
Ánh mắt của gã ngày càng lạnh lẽo, có một ngọn lửa bùng lên hừng hực trong đôi mắt lạnh lẽo kia, Đồng Hồng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, ánh mắt lóe ra một đạo hàn quang đầy sát khí:
- Được, được lắm, nếu như ngươi đã muốn chết như vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi, chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi.
- Bất quá, Huyền Linh học viện không cho phép học viên quyết đấu sinh tử với nhau, bất luận kẻ nào, chỉ cần giết người trong học viện thì mặc kệ ở ở tình huống nào, đều sẽ bị khai trừ, cho nên, ngươi cứ yên tâm, ở trên lôi đài, ta sẽ không giết ngươi, chỉ phế bỏ tu vi của ngươi, khiến cho ngươi sống không bằng chết, ta tin tưởng loại cảm giác này tuyệt đối sẽ càng đáng giá chờ mong hơn so với giết chết ngươi.
- Ngươi đã nói, kết cục của những người đắc tội với Thái Tử Minh các ngươi đều rất thê thảm, nhưng đối với Diệp Huyền ta, bất luận kẻ nào dám đắc tội với Diệp Huyền ta, dám động tới người bên cạnh Diệp Huyền ta, kẻ đó nhất định không có kết cục!
Hắn vừa nói xong thì ánh mắt trở nên lạnh hơn, giống như một cơn gió lạnh quét ngang cả đình viện, một loại khí tức lạnh như băng nháy mắt liền bao phủ lấy tất cả người có mặt ở đây.
- Ngươi đúng là mạnh miệng.
Ánh mắt của Đồng Hồng trở nên ngưng tụ, huyền khí toàn thân hoàn toàn phóng xuất ra, khóe môi nhếch lên cười lạnh:
- Ta cũng muốn thử xem, rốt cuộc cái gọi là không có kết cục của ngươi rốt cuộc là cái gì!
Gã mở miệng nói, cước bộ cũng chậm rãi bước lên phía trước, huyền khí trên người vần vũ như yêu ma, không ngừng bốc lên, đè ép về phía Diệp Huyền, khí thế áp súc không ngừng, cho tới khi kéo lên cao nhất, liền phát động lôi đình nhất kích với Diệp Huyền.
- Đợi đã.
Đối mặt với áp bách của Đồng Hồng, thân hình Diệp Huyền bất động, ánh mắt bình tĩnh, lạnh lùng mở miệng.
Đồng Hồng cười lạnh:
- Sao hả, ngươi muốn xin tha sao?
- Xin tha?
Diệp Huyền phì cười một cái:
- Chỉ có kẻ trong lòng nghĩ tới cầu xin tha thứ mới có thể nói ra lời đó, ta chỉ là muốn nói, chiến đấu ở chỗ này thì mất mặt quá, học viện có nhiều quy cũ, sao có thể đánh thoải mái được?
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Đồng Hồng nhìn Diệp Huyền với vẻ hứng thú, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo.
- Rất đơn giản, quyết đấu sinh tử.
Diệp Huyền vừa dứt lời thì ánh mắt của mọi người liền khựng lại.
Diệp Huyền cư nhiên đòi quyết đấu sinh tử với Đồng Hồng xếp hạng ba mươi sáu trong phong vân bảng của học viện.
Phải biết rằng Diệp Huyền hắn chỉ vừa mới gia nhập Huyền Linh học viện có mấy tháng mà thôi, còn Đồng Hồng thì là học viên cũ đã ở trong Huyền Linh học viện mấy năm rồi, đúng là quá sức cuồng vọng mà.
- Chẳng lẽ hắn không biết Đồng Hồng sư huynh mạnh tới cỡ nào sao? Đúng là ngông cuồng.
- Coi trời bằng vung, đúng là coi trời bằng vung mà, lẽ nào hắn cho rằng đánh bại được Viên Sơn thì thật sự có thể đánh đâu thắng đó khắp học viện, không gì cản nổi sao?
- Viên Sơn ở học viên còn không thể chen nổi vào một trăm danh của phong vân bảng nữa, căn bản là không thể nào sánh được với cao thủ đứng hạng ba mươi sáu như Đồng Hồng sư huynh được.
- Đúng là tự tìm đường chết, bất quá không thể không nói, hắn đúng là có dũng khí.
Mấy người đứng sau lưng Đồng Hồng đều nhìn Diệp Huyền với vẻ khiếp sợ, bao gồm của Viên Sơn, ánh mắt của cả đám đều mang theo vẻ kinh hãi, không dám tin.
Theo như bọn họ thấy thì Diệp Huyền đúng là quá ngông cuồng.
Chẳng những bọn họ, ngay cả mấy người Lãnh Dĩnh Oánh cũng ngây ra.
Bọn họ đương nhiên biết rõ thực lực của Diệp Huyền rất mạnh, thực lực cũng là võ sư nhất trọng, nhưng khiêu chiến với một cường giả võ sư nhị trọng, đứng thứ ba mươi sáu trong phong vân bảng của học viện, thì không khỏi quá mức liều lĩnh.
- Ngươi, muốn khiêu chiến với ta, quyết đấu sinh tử sao?
Đồng tử của Đồng Hồng đột nhiên co rút lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, cước bộ của gã khựng lại, nhưng hàn khí trên người lại càng thêm bức người.
Một tên tân sinh, mặc kệ hắn mạnh tới mức nào, nhưng cư nhiên công khai khiêu chiến người xếp hạng ba mươi sáu trong phong vân bảng như mình, nếu truyền ra ngoài thì chính là một loại sỉ nhục đối với bản thân mình.
Huống hồ gì mình còn là người của Thái Tử Minh, bất kể thắng hay thua đều không có lợi.
- Sao hả, ngươi không dám sao?
Diệp Huyền cười giễu một tiếng.
- Ta không dám sao?
Đồng tử của Đồng Hồng rụt lại, gã biết rõ nếu như lúc này mà mình cự tuyệt đối phương thì chính là đại biệu chính mình không dám, bản thân mình sợ hãi, nhưng nếu như đáp ứng thì cũng không có gì đáng giá để kiêu ngạo hết.
Gã có thể tưởng tượng ra, sau khi những chuyện xảy ra ở đây truyền ra khắp học viện thì những cao thủ trên phong vân bảng khác sẽ cười nhạo gã thế nào.
Chỉ là một tân sinh mà cũng dám khiêu chiến với người xếp hạng thứ ba mươi sáu trên phong vân bảng như mình, chắc hẳn sẽ khiến cho người khác cảm thấy thứ hạng của gã là do mua danh chuộc tiếng mà thành.
Lúc này, đôi mắt của Đồng Hồng âm trầm tới mức khiến cho người ta run sợ, toàn thân đều phát ra khí tức lạnh lẽo.
Gã muốn dạy cho Diệp Huyền một bài học, nhưng là dạy dỗ giống như những tên rác rưởi không biết trời cao đất dày trước kia, chứ không phải ở trước mắt bao người như vậy.
Một học viên cũ xếp thứ ba mươi sáu trên Phong Vân bảng, lại chấp nhận lời khiêu chiến của một tân sinh, quả thực là một chuyện vô cùng dọa người.
- Cảm thấy rất mất mặt sao?
Diệp Huyền thản nhiên nhìn Đồng Hồng, cười lạnh nói:
- Viên Sơn của Thái Tử Minh các ngươi năm lần bảy lượt tới đây khiêu khích ta, ra tay với bạn bè của ta, ta chẳng qua chỉ là cho hắn một bài học nho nhỏ mà thôi, hắn chẳng những không chịu thôi, còn quấy rầy bạn bè của ta nhiều hơn, lại còn dám đứng ngoài cửa phòng tu luyện của ta không ngừng chửi mắng ta, lần đầu tiên ngươi chắc cũng có mặt đúng không?
- Nếu như không phải có ngươi, ngươi cho rằng tên Viên Sơn còn dám quay lại sao?
- Bây giờ ta vừa mới xuất quan, các ngươi liền hùng hổ xông tới đây, nhiều lần quấy rầy uy hiếp bạn bè của ta, lại còn muốn ra tay với ta, ta bất quá chỉ là muốn khiêu chiến với ngươi một phen, ngươi lại còn cảm thấy mất mặt, ngươi cho rằng mặt mũi của ngươi thật sự lớn tới như vậy sao?
- Cho nên, đừng có nhìn ta như vậy, nếu như ngươi có gan thì chấp nhận lời khiêu chiến đi, quyết đấu sinh tử, ngay lúc này, trước mặt toàn bộ học viện, đánh một trận với ta, cao thủ Phong Vân bảng gì đó như ngươi, có dám hay không?
Ánh mắt của gã ngày càng lạnh lẽo, có một ngọn lửa bùng lên hừng hực trong đôi mắt lạnh lẽo kia, Đồng Hồng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, ánh mắt lóe ra một đạo hàn quang đầy sát khí:
- Được, được lắm, nếu như ngươi đã muốn chết như vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi, chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi.
- Bất quá, Huyền Linh học viện không cho phép học viên quyết đấu sinh tử với nhau, bất luận kẻ nào, chỉ cần giết người trong học viện thì mặc kệ ở ở tình huống nào, đều sẽ bị khai trừ, cho nên, ngươi cứ yên tâm, ở trên lôi đài, ta sẽ không giết ngươi, chỉ phế bỏ tu vi của ngươi, khiến cho ngươi sống không bằng chết, ta tin tưởng loại cảm giác này tuyệt đối sẽ càng đáng giá chờ mong hơn so với giết chết ngươi.