Trừ những thứ đó ra thì hạn học tập cao nhất ở Tinh Huyền học viện là năm năm, năm năm sau khi nhập học mặc kệ ngươi đả thông được bao nhiêu đạo huyền mạch đều tự động tốt nghiệp.
Nhưng có thể vào được học viện thì đều là thiếu niên thiên tài của Lam Nguyệt thành và những tiểu trấn phụ cận, người thường căn bản không thể vào được, cho nên phần lớn số mọi người trước khi tốt nghiệp, dù không trở thành nhất giai võ sĩ đi nữa thì căn bản đều là những võ giả đã đả thông được từ sáu đến bảy đạo huyền mạch, còn loại học viên ở trong học viện bốn năm mà vẫn chỉ ở đê cấp ban như Diệp Huyền, hơn nữa cũng chỉ mới đả thông được có một đạo huyền mạch thế này quả là trăm năm khó gặp.
Vũ kỹ khoá thuộc về niên cấp khoá, một nửa học viên của đê cấp ban và trung cấp ban đều tham gia.
Tám giờ sáng, vũ kỹ khoá bắt đầu.
Hơn ba trăm học viên của đê cấp ban và trung cấp ban của Tinh Huyền học viện sửa sang lại đứng thành phương trận, nhìn La giáo quan đi tới, cả phòng huấn luyện liền im phăng phắc.
Đây là một nam tử trung niên thân cao hơn một mét chín, mặc một bộ quan quân chế phục màu lam đã sờn màu do giặt giũ nhiều lần, gương mặt góc cạnh rõ ràng, có chứa một loại khí thế thiết huyết độc hữu chỉ có quân nhân vương quốc mới có.
Nhìn qua hơn ba trăm học viên, La giáo quan trầm mặt:
- Trong số các ngươi, lũ vô dụng của đê cấp ban, đây là tư thế đứng của các ngươi à, các ngươi xem lại bộ dạng của mình đi, biếng nhác rời rạc, khoá trước ta dạy cái gì chẳng lẽ các ngươi đều quên hết? Tư thái là thứ quan trọng nhất của một võ giả, ngay cả đứng cũng không xong thì sau này các ngươi lấy tư cách gì để trở thành một võ sư cường đại.
- Nói cho ta biết?
La Chiến gầm lên một tiếng, toàn bộ học viên không ai dám tiếp lời, lúc này chỉ có đồ ngốc mới đứng ra chịu chết.
- Xét thấy biểu hiện của các ngươi khiến cho ta cảm thấy rất không hài lòng, trước khi bắt đầu khoá vũ kỹ thì nhảy cóc hai trăm cái cho ta, nếu như ai làm không đủ thì hôm nay ta sẽ khiến cho kẻ đó sống dở chết dở.
Thanh âm ma quỷ của La Chiến vang vọng.
Nhảy cóc hai trăm cái.
Không ít người thầm than trong lòng, nếu như đổi thành lão sư khác thì lấy tính cách lười nhác chay lì của không ít học viên thì nhất định sẽ chỉ làm qua loa cho có là được, nhưng đối mặt với vị giáo quan La Chiến có tiếng mặt lạnh của Tinh Huyền học viện này, chỉ cần là học viên của La Chiến là không ai không sợ.
Ngay cả đám học viên cao cấp ban cũng lớn lên dưới sự hành hạ của La Chiến.
- Nghe theo hiệu lệnh của ta, bắt đầu!
La Chiến vừa dứt lời thì một đoàn học viên bắt đầu nhảy cóc trong phòng huấn luyện.
Rầm rầm rầm!
Tiếng nhảy cóc vang lên không dứt.
- Phương pháp huấn luyện của La Chiến này quả thực không tệ, nhảy cóc là một trong những động tác có thể rèn luyện lực chân tốt nhất, võ giả có hạ bàn ổn thì sức chiến đấu mới mạnh, nhảy cóc hai trăm cái đã có thể khiến cho đám học đê cấp và trung cấp ban này được rèn luyện lực chân, lại không tới mức bị tổn thương gì.
Diệp Huyền âm thầm gật đầu, người lại đứng im không động đậy giữa một đám học viên đang tập nhảy cóc hệt như hạc giữa bầy gà, vô cùng chói mắt.
- Diệp Huyền, ngươi muốn chết à, mau nhảy cóc đi, ngươi như vậy sẽ bị La giáo quan chú ý đấy.
Trần Tinh đứng một bên nháy mắt ra hiệu cho Diệp Huyền, trong lòng vô cùng lo lắng.
Đáng tiếc là La Chiến đã chú ý tới Diệp Huyền rồi.
- Tiểu tử kia, ngươi đang làm gì đó, mau ra khỏi hàng cho ta.
Ánh mắt của La Chiến trở nên lạnh lẽo, gã không ngờ vũ kỹ khoá còn chưa bắt đầu thì cư nhiên có người dám cãi lời mình.
- Là Diệp Huyền, tên ngu ngốc này đang làm gì vậy?
- Dám cãi lệnh của La giáo quan, hắn cho rằng hắn là ai chứ? Rõ là tự tìm đường chết mà.
- Ha ha, có trò hay để xem rồi.
Không ít học viên thấy cảnh này liền cười thầm trong lòng, sau đó nhỏ giọng bàn tán.
- Tất cả im miệng cho ta, thành thực mà nhảy đi, nếu ai dám dừng lại hoặc không chuyên tâm, làm không đủ thì tiếp tục nhảy thêm một trăm cái cho ta.
La Chiến lạnh giọng quát, ánh mắt đảo qua chỗ đám học viên kia.
Tiếng xì xào bán tán dứt hẳn, chỉ còn lại tiếng rầm rầm nhảy cóc mà thôi.
La Chiến nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền vừa đi ra khỏi đám người, lạnh giọng hỏi:
- Diệp Huyền, chẳng lẽ vừa rồi ngươi không nghe ta nói gì sao? Đừng trách ta không nói đạo lý, ta cho ngươi một cơ hội giải thích, tại sao ngươi lại không làm theo lời ta nói? Nếu như lý do của ngươi hợp lý thì ta sẽ không so đo, nếu như không hợp lý, hừ.
La Chiến hừ lạnh một tiếng, một cỗ khí thế thiết huyết đặc biệt của quân nhân bao vây lấy Diệp Huyền, kim qua thiết mã, sát khí ngập trời, quân hồn lăng vân, xích đảm hùng tâm.
Tuy gã nói như vậy nhưng Diệp Huyền thân là học viên mà không nghe theo lệnh vốn đã trái với quy định, La Chiến cố tình cho đối phương một cái hạ mã uy, nhưng thứ khiến hắn kinh ngạc chính là dù khí thế bách chiến thiên hạ, từ chém giết trong thiên quân vạn mã luyện ra vây lấy Diệp Huyền nhưng lại không thấy đối phương có vẻ gì là biến sắc, dường như không hề có tác dụng gì cả.
- Chuyện này sao có thể?
Trong lòng La Chiến thoáng cả kinh, trong mắt loé lên tinh quang.
Khí thế của gã là từ trong hàng trăm ngàn lần trải qua luyện ngục huyết tinh trên chiến trường, sinh tử chém giết mới luyện thành, đừng nói là một học viên, cho dù là một võ sư đồng cấp khác đứng trước mặt gã cũng chưa chắc gì giữ được bình tĩnh, biểu hiện của Diệp Huyền thế này hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của gã.
Chỉ thấy Diệp Huyền cười khẽ một tiếng, nói:
- La giáo quan, nhảy cóc chính là rèn luyện lực chân của võ giả, lực chân của ta sớm đã đạt tiêu chuẩn, nhảy cóc cỡ này đối với ta đã không còn tác dụng gì nữa, đương nhiên không cần phải huấn luyện rồi.
A, tiểu tử này lại biết rõ mục đích ta để cho bọn họ nhảy cóc.
La giáo quan có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía hai chân của Diệp Huyền, gã lại không tức giận mà mỉm cười nói:
- A, đạt tiêu chuẩn rồi? Vậy thì ta muốn xem thử cái gọi là đạt tiêu chuẩn của ngươi rốt cuộc là đã tới mức nào.
La Chiến vừa dứt lời, không đợi Diệp Huyền đáp trả, đột nhiên quét chân ra.
Nhanh, chuẩn, độc!
Một chiêu này của La Chiến tựa như nộ long xuất động, cuốn theo cuồng phong, một đạo thối ảnh màu đen quét về phía hạ bàn Diệp Huyền với tốc độ nhanh như chớp.
Nhưng có thể vào được học viện thì đều là thiếu niên thiên tài của Lam Nguyệt thành và những tiểu trấn phụ cận, người thường căn bản không thể vào được, cho nên phần lớn số mọi người trước khi tốt nghiệp, dù không trở thành nhất giai võ sĩ đi nữa thì căn bản đều là những võ giả đã đả thông được từ sáu đến bảy đạo huyền mạch, còn loại học viên ở trong học viện bốn năm mà vẫn chỉ ở đê cấp ban như Diệp Huyền, hơn nữa cũng chỉ mới đả thông được có một đạo huyền mạch thế này quả là trăm năm khó gặp.
Vũ kỹ khoá thuộc về niên cấp khoá, một nửa học viên của đê cấp ban và trung cấp ban đều tham gia.
Tám giờ sáng, vũ kỹ khoá bắt đầu.
Hơn ba trăm học viên của đê cấp ban và trung cấp ban của Tinh Huyền học viện sửa sang lại đứng thành phương trận, nhìn La giáo quan đi tới, cả phòng huấn luyện liền im phăng phắc.
Đây là một nam tử trung niên thân cao hơn một mét chín, mặc một bộ quan quân chế phục màu lam đã sờn màu do giặt giũ nhiều lần, gương mặt góc cạnh rõ ràng, có chứa một loại khí thế thiết huyết độc hữu chỉ có quân nhân vương quốc mới có.
Nhìn qua hơn ba trăm học viên, La giáo quan trầm mặt:
- Trong số các ngươi, lũ vô dụng của đê cấp ban, đây là tư thế đứng của các ngươi à, các ngươi xem lại bộ dạng của mình đi, biếng nhác rời rạc, khoá trước ta dạy cái gì chẳng lẽ các ngươi đều quên hết? Tư thái là thứ quan trọng nhất của một võ giả, ngay cả đứng cũng không xong thì sau này các ngươi lấy tư cách gì để trở thành một võ sư cường đại.
- Nói cho ta biết?
La Chiến gầm lên một tiếng, toàn bộ học viên không ai dám tiếp lời, lúc này chỉ có đồ ngốc mới đứng ra chịu chết.
- Xét thấy biểu hiện của các ngươi khiến cho ta cảm thấy rất không hài lòng, trước khi bắt đầu khoá vũ kỹ thì nhảy cóc hai trăm cái cho ta, nếu như ai làm không đủ thì hôm nay ta sẽ khiến cho kẻ đó sống dở chết dở.
Thanh âm ma quỷ của La Chiến vang vọng.
Nhảy cóc hai trăm cái.
Không ít người thầm than trong lòng, nếu như đổi thành lão sư khác thì lấy tính cách lười nhác chay lì của không ít học viên thì nhất định sẽ chỉ làm qua loa cho có là được, nhưng đối mặt với vị giáo quan La Chiến có tiếng mặt lạnh của Tinh Huyền học viện này, chỉ cần là học viên của La Chiến là không ai không sợ.
Ngay cả đám học viên cao cấp ban cũng lớn lên dưới sự hành hạ của La Chiến.
- Nghe theo hiệu lệnh của ta, bắt đầu!
La Chiến vừa dứt lời thì một đoàn học viên bắt đầu nhảy cóc trong phòng huấn luyện.
Rầm rầm rầm!
Tiếng nhảy cóc vang lên không dứt.
- Phương pháp huấn luyện của La Chiến này quả thực không tệ, nhảy cóc là một trong những động tác có thể rèn luyện lực chân tốt nhất, võ giả có hạ bàn ổn thì sức chiến đấu mới mạnh, nhảy cóc hai trăm cái đã có thể khiến cho đám học đê cấp và trung cấp ban này được rèn luyện lực chân, lại không tới mức bị tổn thương gì.
Diệp Huyền âm thầm gật đầu, người lại đứng im không động đậy giữa một đám học viên đang tập nhảy cóc hệt như hạc giữa bầy gà, vô cùng chói mắt.
- Diệp Huyền, ngươi muốn chết à, mau nhảy cóc đi, ngươi như vậy sẽ bị La giáo quan chú ý đấy.
Trần Tinh đứng một bên nháy mắt ra hiệu cho Diệp Huyền, trong lòng vô cùng lo lắng.
Đáng tiếc là La Chiến đã chú ý tới Diệp Huyền rồi.
- Tiểu tử kia, ngươi đang làm gì đó, mau ra khỏi hàng cho ta.
Ánh mắt của La Chiến trở nên lạnh lẽo, gã không ngờ vũ kỹ khoá còn chưa bắt đầu thì cư nhiên có người dám cãi lời mình.
- Là Diệp Huyền, tên ngu ngốc này đang làm gì vậy?
- Dám cãi lệnh của La giáo quan, hắn cho rằng hắn là ai chứ? Rõ là tự tìm đường chết mà.
- Ha ha, có trò hay để xem rồi.
Không ít học viên thấy cảnh này liền cười thầm trong lòng, sau đó nhỏ giọng bàn tán.
- Tất cả im miệng cho ta, thành thực mà nhảy đi, nếu ai dám dừng lại hoặc không chuyên tâm, làm không đủ thì tiếp tục nhảy thêm một trăm cái cho ta.
La Chiến lạnh giọng quát, ánh mắt đảo qua chỗ đám học viên kia.
Tiếng xì xào bán tán dứt hẳn, chỉ còn lại tiếng rầm rầm nhảy cóc mà thôi.
La Chiến nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền vừa đi ra khỏi đám người, lạnh giọng hỏi:
- Diệp Huyền, chẳng lẽ vừa rồi ngươi không nghe ta nói gì sao? Đừng trách ta không nói đạo lý, ta cho ngươi một cơ hội giải thích, tại sao ngươi lại không làm theo lời ta nói? Nếu như lý do của ngươi hợp lý thì ta sẽ không so đo, nếu như không hợp lý, hừ.
La Chiến hừ lạnh một tiếng, một cỗ khí thế thiết huyết đặc biệt của quân nhân bao vây lấy Diệp Huyền, kim qua thiết mã, sát khí ngập trời, quân hồn lăng vân, xích đảm hùng tâm.
Tuy gã nói như vậy nhưng Diệp Huyền thân là học viên mà không nghe theo lệnh vốn đã trái với quy định, La Chiến cố tình cho đối phương một cái hạ mã uy, nhưng thứ khiến hắn kinh ngạc chính là dù khí thế bách chiến thiên hạ, từ chém giết trong thiên quân vạn mã luyện ra vây lấy Diệp Huyền nhưng lại không thấy đối phương có vẻ gì là biến sắc, dường như không hề có tác dụng gì cả.
- Chuyện này sao có thể?
Trong lòng La Chiến thoáng cả kinh, trong mắt loé lên tinh quang.
Khí thế của gã là từ trong hàng trăm ngàn lần trải qua luyện ngục huyết tinh trên chiến trường, sinh tử chém giết mới luyện thành, đừng nói là một học viên, cho dù là một võ sư đồng cấp khác đứng trước mặt gã cũng chưa chắc gì giữ được bình tĩnh, biểu hiện của Diệp Huyền thế này hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của gã.
Chỉ thấy Diệp Huyền cười khẽ một tiếng, nói:
- La giáo quan, nhảy cóc chính là rèn luyện lực chân của võ giả, lực chân của ta sớm đã đạt tiêu chuẩn, nhảy cóc cỡ này đối với ta đã không còn tác dụng gì nữa, đương nhiên không cần phải huấn luyện rồi.
A, tiểu tử này lại biết rõ mục đích ta để cho bọn họ nhảy cóc.
La giáo quan có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía hai chân của Diệp Huyền, gã lại không tức giận mà mỉm cười nói:
- A, đạt tiêu chuẩn rồi? Vậy thì ta muốn xem thử cái gọi là đạt tiêu chuẩn của ngươi rốt cuộc là đã tới mức nào.
La Chiến vừa dứt lời, không đợi Diệp Huyền đáp trả, đột nhiên quét chân ra.
Nhanh, chuẩn, độc!
Một chiêu này của La Chiến tựa như nộ long xuất động, cuốn theo cuồng phong, một đạo thối ảnh màu đen quét về phía hạ bàn Diệp Huyền với tốc độ nhanh như chớp.