Mục lục
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng - Diệp Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thật đáng sợ, Võ Hồn Hắc Diệu Đằng này ngay cả hồn lực của Bất Tử Hỏa Điểu cũng có thể hấp thu, chẳng phải là Võ Hồn hồn lực khác cũng có thể hấp thu, như vậy ai còn là đối thủ của nó?

Tất cả mọi người đều không thể duy trì bình tĩnh, từng cái từng cái sắc mặt ửng hồng, tình thế xoay chuyển để bọn họ phản ứng không kịp.

- Ta...

Bị đả kích nhất vẫn là Vinh Dương, một mặt khó có thể tin, hai mắt đỏ chót, lẩm bẩm.

Nhưng thua liền thua, dựa theo tỷ thí quy định, một khi Võ Hồn của hắn phá diệt, coi như là tỷ thí kết thúc, hắn căn bản không có bất cứ lời gì để nói.

- Vinh Dương đại sư, chuyện này...

Đám người Lý Như Thành, Kỳ Lập Minh cũng há hốc mồm, vừa nãy bọn họ cực kỳ vui vẻ, nhưng lúc này lại ngây người như phỗng, làm sao cũng không nghĩ tới sự tình sẽ phát sinh biến hóa hí kịch như vậy.

Vinh Dương xanh mặt, căn bản không biết nên nói cái gì cho phải, ở đây có nhiều Luyện Hồn Sư như vậy nhìn, dù hắn da mặt dày ra sao, cũng không cách nào nguỵ biện mình luyện chế Võ Hồn bị Diệp Huyền luyện chế Võ Hồn giết chết.

Đám người Tô Tú Nhất thì kinh hỉ, từng cái từng cái trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.

- Vinh Dương, ngươi cái hàng giả này bây giờ còn có gì muốn nói?

Diệp Huyền lạnh lùng nói.

- Ha ha ha, đường đường Hồn Sư Tháp phó tháp chủ, ngay cả Diệp thiếu của Huyền Quang Các ta cũng không sánh bằng, các hạ còn có mặt mũi nói Huyền Quang Các ta bẫy người, ta xem là có âm mưu gì đi?

Đông lão nhất thời cười lạnh nói.

Sắc mặt Vinh Dương tái xanh, không nói ra được nửa câu.

Ánh mắt Diệp Huyền dần lạnh lên, lạnh giọng nói:

- Hiện tại tỷ thí kết thúc, các hạ có phải là nên thực hiện hứa hẹn không?

Mọi người đều lộ ra vẻ mặt quái lạ.

Úy Trì Bất Công cùng Tiêu Vô Tẫn mới đến không biết tình huống, không khỏi nghe ngóng, thế mới biết, nguyên lai hai người trước khi tỷ thí, còn có đánh cược.

- Hừ, không phải là ăn một quyền của ngươi sao? Lão phu liền đứng ở chỗ này để ngươi đánh một quyền, thì đã làm sao?

Trong lòng Vinh Dương phẫn uất không cách nào phát tiết, dữ tợn nói.

Trong lòng hắn đã xem Diệp Huyền thành một người chết, hắn biết rõ, ở thời khắc hắn tỷ thí thua trận đó, hắn đã mất đi tư cách đối phó Huyền Quang Các.

Thế nhưng, hiện tại hắn xử trí không được Diệp Huyền, không có nghĩa là sau đó hắn cũng xử trí không được, vốn lần này hắn đối phó Huyền Quang Các, chỉ là bởi vì Lý Như Thành mời, nhưng hiện tại chính hắn cũng đã xem Huyền Quang Các thành thế lực tất phải giết.

- Nhanh động thủ đi, đừng phiền phiền nhiễu nhiễu.

Vinh Dương đứng ở trước mặt Diệp Huyền, cười lạnh nói:

- Ta chỉ cho ngươi mười cái hô hấp thời gian, nếu như ngươi không động thủ, vậy cũng chớ trách ta không thực hiện hứa hẹn.

Mọi người đều không còn gì để nói, lúc trước Diệp Huyền ở dưới Vinh Dương công kích bị thương nặng, ói ra không biết bao nhiêu máu, nơi nào còn có lực lượng ra tay? Hơn nữa hắn mới Vũ Vương, e rằng sau cú đấm này, ngay cả quần áo của Vinh Dương cũng oanh không phá?

Đồng thời bọn họ đối với Diệp Huyền cũng có chút không rõ, coi như hắn tức giận với Vinh Dương nữa, cú đấm này đánh ra có ý nghĩa sao? Ngoại trừ càng thêm đắc tội Vinh Dương, thì không có chút tác dụng.

Chỉ có đám người Tô Tú Nhất sắc mặt quái lạ, thực lực của Diệp Huyền bọn họ quá rõ ràng, tuyệt đối không thể dựa theo tu vi đến tính toán, tuy Vinh Dương là Vũ Hoàng nhị trọng, nhưng cú đấm này xuống, nếu như là Diệp Huyền thời kì toàn thịnh, coi như giết không được Vinh Dương, cũng có thể làm cho hắn trọng thương.

E rằng cái này cũng là dự định ban đầu của Diệp Huyền.

Chỉ là bây giờ Diệp Huyền ở trong tỷ thí bị thương nặng, cú đấm này còn có thể mang đến thương tổn cho Vinh Dương sao?

Đám người Tô Tú Nhất cũng hơi nghi hoặc.

- Yên tâm đi, căn bản không cần mười cái hô hấp, ta chỉ là muốn đánh ngươi một quyền, để ngươi biết, Huyền Quang Các chúng ta tuy địa vị không cao, nhưng không phải dễ bắt nạt như vậy.

Diệp Huyền cười lạnh nói, sau đó hít một hơi, đi tới trước người Vinh Dương, căn bản không có làm bất kỳ chuẩn bị gì, tùy ý đánh ra một quyền.

Người chung quanh nhìn thấy Diệp Huyền như vậy, đều có chút không nói gì, tên này vốn là muốn nhục nhã Vinh Dương, căn bản không phải muốn tạo thành thương tổn với hắn, bằng không coi như là bị thương nặng, nào có tùy ý liền đánh ra một quyền như thế.

Nhưng lông mày của Úy Trì Bất Công cùng Tiêu Vô Tẫn lại không tự nhiên nhíu lại, ở đây hai người bọn họ tu vi tối cao, thời điểm Diệp Huyền vung quyền, trong lòng bọn họ không biết tại sao, có một loại hàn ý không tên bay lên, thật giống như cú đấm này của Diệp Huyền có thể tác động tâm thần của bọn họ.

Vinh Dương nhìn thấy cú đấm này của Diệp Huyền đánh ra, khóe miệng mang theo cười gằn, ánh mắt hiện ra sát cơ, thầm giận nói:

- Thằng nhóc con, ngươi vẫn đúng là dám động thủ với lão phu, ngươi chờ, chờ lão phu tìm được cơ hội, nhất định phải nhổ tận gốc Huyền Quang Các ngươi...

Thời điểm hắn suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy trong con ngươi Diệp Huyền lướt qua một đạo ánh sáng quỷ dị, hắn không khỏi sững sờ, mà lúc này hữu quyền của Diệp Huyền đã cách thân thể hắn chỉ có mấy xích.

Thời khắc này, không biết tại sao, trong lòng Vinh Dương bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác hoảng sợ.

- Không tốt.

Vinh Dương kinh hãi, tuy hắn không biết tại sao thân thể sẽ không tự chủ được hoảng sợ, nhưng thân là Luyện Hồn Sư thất giai, tin tưởng trực giác của mình nhất, vì lẽ đó hắn vội vàng điều động Huyền Nguyên, đồng thời thân hình muốn lui về phía sau.

Thế nhưng đã không kịp, nắm đấm của Diệp Huyền, ở trong nháy mắt hắn vừa bay lên ý niệm này, cũng đã rơi vào ngực hắn.

Ầm!

Trong tiếng vang trầm nặng, Vinh Dương chỉ cảm thấy một luồng sát cơ cùng lực lượng khủng bố tràn vào thân thể, trong nguồn lực lượng này, không chỉ ẩn chứa lực phá hoại đáng sợ của Huyền Nguyên, còn có chứa một luồng hồn lực công kích kinh người, càng mơ hồ có một loại lực lượng thôn phệ đáng sợ.

Mấy nguồn lực lượng này ở trong huyền mạch của Vinh Dương hình thành một lực phá hoại khủng bố, như thùng thuốc nổ muốn nổ tung lên.

- Ngươi... Ngươi không phải lục giai...

Trong mắt Vinh Dương nhất thời lộ ra vẻ hoảng sợ, trong miệng muốn nói cái gì, thế nhưng vô dụng, Diệp Huyền triển khai ra hồn thức đáng sợ, trong nháy mắt phá hủy linh hồn trong đầu hắn, đồng thời lực bộc phát khủng bố kia, ở trong huyền mạch, đan điền, tâm huyệt của hắn không ngừng bành trướng.

Mọi người thấy Vinh Dương thất khiếu chảy máu, lập tức cảm giác được không ổn.&

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK