Mục lục
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng - Diệp Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Tôn cho rằng mình trả lời rất đúng chỗ, hắn xem ra Diệp Huyền và La Mẫn cũng đứng lên cáo từ.

Làm hắn không ngờ là, đột nhiên Diệp Huyền lại cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:

- Ha ha, nói như vậy thần hành thương hội là chuẩn bị làm chó của Tần gia sao?

Tĩnh, lập tức hoàn toàn yên tĩnh.

- Đ-A-N-G...G!

Chén trà trong tay La Mẫn sau khi nghe lời này đã thất thần và rơi xuống đất, rơi nát bấy, hắn giật mình nhìn Diệp Huyền.

Trên mặt Ngô Tôn tươi cười cũng cứng lại.

Oanh!

Hắn xanh cả mặt, lúc này vỗ bàn, hắn đứng lên và ánh mắt phát lạnh, lạnh lùng nói:

- Diệp thiếu, lời này của ngươi là có ý gì?

Sát khí nhàn nahtj bắt đầu ngưng tụ trên không trung.

La Mẫn cũng có chút ít sững sờ, phương thức Diệp thiếu nói chuyện làm ăn cũng quá khoa trương a, hắn vốn thấy Diệp Huyền xuất ra thẻ khách quý của thần hành thương hội thì cho rằng hắn có giao tình với thần hành thương hội, không nghĩ tới hiện tại nói chuyện như thế, đây không phải đắc tội chết với thần hành thương hội hay sao?

Không khí trong đại sảnh lập tức làm người ta có cảm giác hít thở không thông..

Ánh mắt lăng lệ ác liệt của Ngô Tôn lâu chủ nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, sát khí tràn ngập.

Thần thái của Diệp Huyền vô cùng nhàn nhã, hắn lại cầm chén trà lên sau đó uống một ngụm, lúc này mới chậm rãi đặt chén trà xuống, nhàn nhạt nói ra:

- Ha ha, Ngô Tôn lâu chủ, chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Tình huống thần hành thương hội các ngươi mọi người cũng không phải không biết, nói hoa vàng ngày mai, xương khô trong mộ thì quá khoa trương, nhưng muốn nói hoàng hôn về tây thì tuyệt đối còn không đủ. Thị trường linh dược của thần hành thương hội đã bị đình trệ rất nhiều, ta cũng không nói nhiều, chỉ so sánh các ngươi với thiên nhai thương hội đối diện là thấy được, nhân khí chênh lệch quá lớn, muốn nói không có tài liệu linh dược là lừa gạt quỷ, nói một nghìn một vạn lần thì vẫn là thần hành thương hội các ngươi sợ Tần gia, không dám làm buôn bán với chúng ta.

Diệp Huyền vừa nói ra lời này vừa thổi lá trà, thần thái nhàn nhã, hoàn toàn không có bộ dạng lâm đầu.

- Tình huống của thần hành thương hội, Bổn lâu chủ tự mình hiểu, không cần Diệp thiếu ngươi tới nhắc nhở.

Ngô Tôn vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, hắn không rõ tại sao Diệp Huyền có dũng khí nói như vậy.

- Ha ha, ta xem Ngô Tôn lâu chủ không hiểu nhiều lắm.

Diệp Huyền thản nhiên nói:

- Dùng tình huống của thần hành thương hội bây giờ là thời điểm cần có khách nhất, hết lần này tới lần khác vì một câu nói thuận miệng của Tần gia lại ngăn cản khách quý cao cấp nhất của mình ra ngoài cửa, cũng cự tuyệt cơ hội ngàn năm có một giúp thương hội cải tử hoàn sinh, ta thấy thương hội như vậy không có tiền đồ gì đáng nói.

Diệp Huyền vẻ mặt thất vọng nói ra:

- Nếu thần hành thương hội chuẩn bị tự tìm đường chết, ta cũng không có gì mà nói, La gia chủ, chúng ta đi thôi.

- Khách quý cao cấp nhất, sinh ý khởi tử hồi sinh, khẩu khí các hạ thật lớn a, khách quý của thần hành thương hội chúng ta phân năm cấp, cấp một cao nhất, cấp năm thấp nhất, La gia các ngươi tối đa chỉ có thể có thẻ khách quý cấp bốn, dường như không có khả năng nói câu này.

Sắc mặt Ngô Tôn vô cùng khó coi, châm chọc khiêu khích nói ra.

Diệp Huyền lấy lệnh bài khách quý ra khỏi trữ vật giới chỉ và ném ra ngoài, hắn cười lạnh nói:

- Lần trước có người đưa cho ta cái lệnh bài này, nói là thẻ khách quý cao cấp nhất của thương hội, chẳng lẽ là nàng nói sai? Hay là ta nghe lầm?

Tấm lệnh bài bị ném lên trên bàn, đường vân khắc trên lệnh bài nỗi rõ tiêu chí thần hành thương hội hiện tại, phong cách cổ xưa đại khí.

Chính là lệnh bài khách quý Đông Phương Tử Ti cho hắn.

- Ah, vậy ta đúng là muốn xem một chút.

Ngô Tôn cười lạnh một tiếng, tiếp nhận lệnh bài, khóe miệng của hắn vẫn nở nụ cười nhạt, hiển nhiên hắn không có nhìn kỹ đẳng cấp lệnh bài của Diệp Huyền.

Thẻ khách quý của thần hành thương hội phân từ cấp một tới cấp năm, mỗi một cấp khác nhau đều thập phần to lớn, có phân chia nghiêm khắc.

Dùng thân phận lâu chủ phân bộ Hạo Thiên đế quốc của hắn cũng chỉ có tư cách tặng thẻ khách quý cấp ba, thỉ khách quý cấp hai và cấp một cũng chỉ có cao tầng thương hội mới có quyền, người có được không ai không phải là người cầm quyền hoặc là cự phách trên Mộng Cảnh bình nguyên.

Ánh mắt Ngô Tôn nhìn chằm chằm vào thẻ khách quý, bỗng dưng đồng tử của hắn co rút lại, khóe miệng cười lạnh cũng cứng ngắt trên mặt, biểu lộ giống như nuốt quả trứng gà, nuối không trôi.

- Một... Thẻ khách quý cấp một?

Ngô Tôn mở to mắt như hạt châu, hắn khiếp sợ nói ra, hắn cầm này tấm lệnh bài cẩn thận chu đáo, xác nhận không giả, tấm lệnh bài này chính là thẻ khách quý cấp một của thần hành thương hội, địa vị phi phàm.

- Diệp thiếu lại là khách quý cấp một của thần hành thương hội, vi sao không nói sớm, vừa rồi có mạo phạm, kính xin Diệp thiếu thông cảm nhiều hơn.

Sắc mặt Ngô Tôn lập tức hòa hoãn, hắn lúc này nói chuyện vô cùng thân thiết, mơ hồ còn mang theo theo một tia cung kính, áy náy nói:

- Xin hai vị chờ một lát, bởi vì tình huống phức tạp, tại hạ không thể tùy tiện làm chủ, vừa vặn phân bộ chúng ta có một trưởng lão tổng bộ tới, ta đi thông tri với hắn, kính xin hai vị chờ một lúc.

Ngô Tôn lập tức cung kính nói ra, đồng thời vội vã đi ra ngoài.

Khách quý cấp một đại biểu không chỉ thân phận của khách quý, mà là biểu tượng tôn quý, chỉ có những người cầm quyền thế lực lớn mới có thể được phát thẻ khách quý cấp một.

Toàn bộ quyền quý Hạo Thiên đế quốc cũng chỉ có hoàng thất Hạo Thiên đế quốc mới có tư cách này mà thôi, bởi vậy Diệp Huyền có thẻ khách quý cấp một, thần thái của Ngô Tôn lập tức biến hóa.

Một mặt là mệnh lệnh của Tần gia, một mặt là khách quý cấp một, chuyện này hắn lập tức hiểu mình không tiện làm chủ, nhất định phải thông tri trưởng lão trong phân bộ kia.

Nhìn bóng lưng Ngô Tôn rời đi vội vàng, La Mẫn cả kinh mở to mắt không dám tin, tuy hắn không biết thẻ khách quý cấp một của thần hành thương hội có bao nhiêu tôn quý nhưng nhìn thái độ và tốc độ của Ngô Tôn, hắn lập tức biết rõ không tầm thường, trong nội tâm âm thầm cả kinh nói: Diệp thiếu là người nào, thậm chí có cả thẻ khách quý cấp một của thần hành thương hội, quả thực nghịch thiên.

Đi theo Diệp Huyền một khoảng thời gian, La Mẫn đã không biết ăn cả kinh bao nhiêu lần, hắn càng hiếu kỳ lai lịch của Diệp Huyền, đồng thời trong lòng của hắn cũng mừng rỡ vì quyết định của mình trong thời gian trước không thôi.&

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK