Mục lục
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng - Diệp Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Thành Thiên hừ lạnh một tiếng, khóe miệng cười lạnh, nói:

- Tụ Bảo Hiên chuẩn bị ngồi làm ngư ông thủ lợi, cầm mấy đại gia tộc chúng ta làm đá dò đường, hơn nữa các ngươi thực cho rằng một vương tử vương quốc có thể tiện tay mua sắm bảo vật thất giai sao?

Các trưởng lão cau mày, ý của gia chủ hai tên thanh niên chính là hoàng tử?

- Bẩm gia chủ, thuộc hạ đã điều tra qua tin tức hoàng tử mấy đại đế quốc chung quanh Mộng Cảnh bình nguyên, hoàn toàn không khớp với thân phận của hai người.

Trưởng lão chuyên môn thu thập tình báo lên tiếng.

- Cho dù đại đế quốc không có, các ngươi cho rằng sẽ có người bình thường dám tới thành Hắc Thạch giương oai sao?

Ánh mắt Mạc Thành Thiên lạnh lùng, không biết hắn suy nghĩ cái gì.

- Gia chủ, thiếu gia an nguy trọng yếu nhất, chúng ta sẽ cầm linh dược đi đổi sao?

Vài tên trưởng lão đều nghi hoặc, không rõ ý của Mạc Thành Thiên.

- Nếu như thực lực của hai người này rất mạnh, chuộc người cũng không có gì, hơn nữa phải xem đám người này có tài năng như vậy hay không.

Khóe miệng Mạc Thành Thiên tươi cười, trong mắt của hắn bắn ra hàn quang sâm lãnh.

- Lúc này sẽ do ta đích thân chiếu cố bọn chúng.

- Đám người Hồ Bưu thì sao?

Một gã trưởng lão xin chỉ thị.

Mạc Thành Thiên lạnh lùng nhìn hắn một cái:

- Còn cần ta dạy ngươi hay sao?

- Vâng!

Tên trưởng lão rung động sau đó lui xuống.

Sau đó một chi đội ngũ khổng lồ lao ra khỏi phủ đệ Mạc gia, bọn chúng dùng khí thế hùng hồn lao tới khách sạn Thiên Nhất, rồi sau đó mấy trăm tên võ giả mặc áo giáp, tay cầm lợi khí vây quanh khách sạn Thiên Nhất vào trong.

- Mạc gia chủ từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ, không biết vì sao suất lĩnh nhiều người tới đây vây quanh khách sạn Thiên Nhất của ta?

Chưởng quầy béo ú ra khỏi khách sạn, ánh mắt của hắn bắn ra hàn quang.

Tuy Mạc gia là rắn rít địa phương tại thành Hắc Thạch nhưng khách sạn Thiên Nhất của hắn là sản nghiệp của Mộ Dung gia, càng là đại gia tộc trong Hạo Thiên đế quốc, cũng không phải là một tiểu Mạc gia có thể đắc tội.

- Ngô chưởng quỹ nghiêm trọng, chắc hẳn Ngô chưởng quỹ đã sớm biết rõ mục đích ta tới đây, tránh ra, ngày khác Mạc mỗ chắc chắn sẽ chuyên môn tới khách sạn Thiên Nhất xin lỗi.

Mạc Thành Thiên thản nhiên nói một câu, trên người hắn bộc phát uy áp kinh khủng.

Hiển nhiên tên chưởng quầy béo cũng biết không thể ngăn cản Mạc Thành Thiên, híp mắt nói:

- Chuyên môn xin lỗi thì không cần, hai vị khách nhân kia sớm biết Mạc gia chủ sẽ đến, chỉ hi vọng Mạc gia chủ không nên quá tay hủy khách sạn của ta, nếu không Ngô mỗ cũng không sẽ nói với gia tộc vài câu, xin mời Mạc gia chủ.

Chưởng quầy béo chấp tay sau đó tránh sang một bên.

- Đi, chúng ta đi lên.

Mạc Thành Thiên mang theo vài tên trưởng lão đi vào trong khách sạn Thiên Nhất, được Ngô chưởng quỹ dẫn dắt cho nên đi tới trước gian phòng Kim Lân.

- Điện hạ nàh ta nói, bảo gia chủ Mạc gia đi vào một mình.

Trong gian phòng có tiếng nói vang lên, cánh cửa tự động mở ra.

- Gia chủ...

Một đám trưởng lão tức giận nhìn chằm chằm vào gian phòng, mang theo hỏi thăm ngữ khí nói.

- Các ngươi chờ ở bên ngoài, một mình ta đi vào.

Mạc Thành Thiên nhìn vài tên trưởng lão sau lưng mình, cả Mạc gia, Mạc Thành Thiên là Vũ Tôn lục giai nhị trọng thực lực cao nhất của gia tộc, trừ chuyện đó ra, các trường lão khác trừ có hai người là Vũ Tôn lục giai nhất trọng thì còn lại là Vũ Tông ngũ giai.

Nếu thật xung đột, chỉ cần một người là đủ rồi.

- Vâng!

Mấy Đại trưởng lão chỉ có thể cung kính đứng ở ngoài cửa.

- Nếu mấy đại gia tộc cầm Mạc gia chúng ta làm đá dò đường, Mạc Thành Thiên ta hôm nay cũng làm đá dò đường một lần.

Khóe miệng của hắn nở nụ cười, ánh mắt Mạc Thành Thiên lạnh lùng đi vào trong gian phòng.

Hắn muốn xem hai người kia rốt cuộc là người nào mà dám giương oai ở thành Hắc Thạch.

Mạc Thành Thiên đi vào giữa phòng, cánh cửa sau lưng đóng lại.

- Vào đi.

Một giọng nói từ phòng khách vang lên.

Mạc Thành Thiên như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn cánh cửa sau lưng, vừa rồi hắn mơ hồ cảm giác được một đạo huyền lực quét qua, cách một tòa phòng khách nhưng có thể thông qua huyền lực mở cửa, người này có khả năng điều khiển huyền lực thật linh mẫn.

Nếu muốn đẩy lùi hắn vậy cũng quá coi thường Mạc Thành Thiên hắn rồi, thực lực mạnh yếu cũng không phải thông qua khoe khoang cách điều khiển huyền lực mà được.

Khóe miệng của hắn nở nụ cười lạnh, Mạc Thành Thiên đi vào phòng khách.

Hắn đi vào, trong ánh mắt của hắn bộc phát sát cơ nồng đậm.

Chỉ thấy trong phòng khách có thiếu niên tóc đen đang bình thản ngồi đó, ở bên cạnh hắn là một thanh niên tóc vàng ngạo nghễ đứng thẳng, bên cạnh thanh niên tóc vàng là Mạc Thông, Mạc Thông toàn thân đẫm máu nằm dưới đất, thanh niên tóc vàng một chân đạp lên người của Mạc Thông, dường như hắn đang đạp lên con chó nhỏ mà thôi.

- Phụ thân, cứu ta ah, phụ thân!

Nhìn thấy Mạc Thành Thiên, Mạc Thông lập tức gào khóc thảm thiết.

Ánh mắt Mạc Thành Thiên tỏa sáng, hít sâu một hơi, rồi sau đó híp mắt nói:

- Nghe nói các hạ muốn Mạc gia ta đến chuộc người? Lão phu Mạc Thành Thiên, gia chủ Mạc gia hiện tại, có lẽ các hạ cũng nên thả nhi tử lão phu ah?

Mạc Thành Thiên đích thân tới, hắn chỉ có một mình Mạc Thông là nhi tử, bình thường thập phần yêu thương.

Tuy Mạc gia là gia tộc số một thành Hắc Thạch, Mạc Thành Thiên lai quản giáo Mạc Thông rất nghiêm, chính là sợ hắn gây ra phiền toái gì đó.

Không nghĩ tới lúc này hắn thật sự bị kẻ khác bắt, giờ phút này trên mặt Mạc Thành Thiên không có biểu lộ gì nhưng trong lòng đã sinh ra sát ý, hắn đã quyết định, chỉ cần cứu nhi tử ra, mặc kệ gia hỏa này có thế lực gì cũng phải thừa nhận lửa gâận của Mạc Thành Thiên hắn.

- Mạc gia chủ không nên gấp gáp, ngồi xuống uống chén trà.

Diệp Huyền cầm lấy một chén trà sau đó nói một câu.

- Điện hạ nhà ta bảo ngươi ngồi xuống uống trà, ngươi không nghe thấy sao?

Kim Lân nhếch miệng cười cười, một cước đạp xuống, Mạc Thông phát ra tiếng kêu khổ thấu trời.

Ánh mắt Mạc Thành Thiên lạnh lùng, hắn ngồi xuống và cầm chén trà, hắn không do dự uống cạn, sau đó hắn đặt chén trà xuống mặt bàn và nói:

- Hiện tại chúng ta ngồi xuống, trà cũng uống, các ngươi có điều kiện gì cứ nói đi.

Mạc Thành Thiên cho rằng Diệp Huyền bảo hắn uống trà sẽ hạ độc gì đó, hắn đường đường Vũ Tôn lục giai, tự nhiên sẽ không để ý một chút độc, cho nên vừa quát xong hắn liền chuyên chú vận chuyển huyền lực bức độc.&

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK