Trước khi Triệu Duy tới đây thì đã sớm có chuẩn bị, trong tay đột nhiên xuất hiện một viên dạ minh châu lớn bằng ngón tay cái, ánh sáng nhu hòa lập tức khuếch tán ra, soi sáng động quật.
Trong động quật này có quái thạch lởm chởm, có vẻ vô cùng đáng sợ.
- Mọi người tới đây, nơi này của ta có vài viên viêm dương đan nhị phẩm, mỗi người một viên, có thể giảm bớt giá lạnh trên người của các ngươi.
Triệu Duy lấy ra năm viên đan dược, bắn vào trong tay mỗi người, để cho mọi người nuốt vào.
Quả nhiên, một cỗ ấm áp nhanh chóng lan ra trong lòng mọi người, hàn khí chung quanh giống như nháy mắt liền giảm bớt không ít, chỉ là vẫn có vài tia hàn ý theo lỗ chân lông truyền vào.
Rõ ràng là đan dược nhị phẩm này cũng không đủ để hoàn toàn chống lại giá lạnh bên trong động quật này.
Diệp Huyền đột nhiên mỉm cười:
- Triệu huynh, công hiệu của đan dược này có vẻ rất bình thường, các vị, nơi này của ta có noãn hàn đan tam phẩm, có thể cam đoan mọi người không bị một tia hàn khí nào xâm nhập, một viên bán với giá năm viên huyền thạch hạ phẩm, giá cả phải chăng, không lừa không gạt, ai cần thì tìm ta.
Diệp Huyền lấy một cái bình ngọc ra, cong môi mỉm cười.
- Tên nghèo kiết xác thấy tiền sáng mắt.
Phù Ngọc Ninh lạnh lùng nói.
Hành động của Diệp Huyền cũng khiến cho Triệu Duy dở khóc dở cười, Diệp Huyền này rốt cuộc là thiếu huyền thạch tới mức nào, cư nhiên lại mở bán đan dược ở đây.
- Diệp Huyền huynh đệ, nếu như ngươi thiếu huyền thạch thì cứ nói với ta, chỗ này của ta cũng còn một ít.
Triệu Duy cười nói.
Gã thân là vương tử, phương diện tài nguyên này tuyệt đối vượt xa những thiên tài khác ở vương quốc.
- Đa tạ ý tốt của Triệu huynh, bất quá Diệp Huyền ta có một nguyên tắc chính là tuyệt đối không chiếm tiện nghi của người khác, tay làm hàm nhai, ta tin tưởng mọi người sẽ tới tìm ta mua đan dược nhanh thôi.
- Quỷ mới mua đan dược của ngươi.
Phù Ngọc Ninh cười lạnh, trong lòng vô cùng khinh thường.
Mấy người Thanh Lăng và Tả Lưu cũng hết nói nổi với hành động của Diệp Huyền, trong lòng đều có suy nghĩ riêng, bất quá lại không có ai bỏ huyền thạch ra mua.
Diệp Huyền cũng không để ý, theo đội ngũ bước tới trước.
Bên trong động quật, Triệu Duy đi phía trước nhất, theo sát đương nhiên là Phù Ngọc Ninh, sau đó là Thanh Lăng, Diệp Huyền, Đoạn Nhận và Tả Lưu.
Hai người tương đối mạnh chia ra trước và sau để tiện chiếu ứng.
Bên trong động quật, u ám thanh lãnh, giống như đi sâu xuống, càng đi sâu vào thì càng thấy địa thế không ngừng giảm xuống.
Ước chừng đi thêm gần nửa canh giờ, mọi người cảm thấy hàn khí trên người ngày càng nặng hơn, công hiệu của viêm dương đan lúc nãy giống như không ngừng xói mòn, thân thể có cảm giác như máu sắp ngừng chảy tới nơi.
Thậm chí ngay cả huyền khí trong cơ thể của bọn họ cũng không ngừng xói mòn bởi hàn khí xâm thực.
- Có chuyện gì thế này? Hình như nơi này lạnh hơn lúc nãy rất nhiều.
Triệu Duy nhíu mày nói.
- Nơi này vẫn còn vài viên viêm dương đan, mọi người cầm lấy chia ra đi.
Triệu Duy lại lấy ra vài viên viêm dương đan.
Nhưng lúc này uống đan dược vào bụng, lại không thấy ấm áp lên là mấy, rõ ràng công hiệu của viêm dương đan này căn bản không thể cản nổi hàn khí cường đại ở đây.
Lại đi tiếp một đoạn, Đoạn Nhận là người đầu tiên không chịu nổi.
Gã đã lạnh mới mức răng va lách cách.
- Diệp Huyền, ta mua một viên noãn hàn đan của ngươi.
Móc năm viên huyền thạch hạ phẩm ra, Đoạn Nhận đổi lấy một viên noãn hàn đan, một ngụm nuốt xuống bụng.
Noãn hàn đan này vừa xuống bụng thì Đoạn Nhận lập tức cảm giác được trong bụng của mình như có một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt, một cỗ cảm giác ấm áp nhanh chóng lan ra khắp lục phủ ngũ tạng của gã, đi tới tứ chi bách hài.
Thậm chí ngay cả da thịt bên ngoài cơ thể của gã cũng tản ra từng tia ấm áp.
Huyết dịch và huyền khí sắp bị đông cứng trong cơ thể tự nhiên lưu chuyển, không hề bị hàn khí trong động quật ảnh hưởng tới chút nào nữa.
- Đoạn Nhận, thế nào?
Triệu Duy hỏi.
- Điện hạ, đan dược này đúng là quá mức thần kỳ rồi.
Vẻ mặt của Đoạn Nhận cũng đầy vẻ không dám tin.
- Ta cũng mua một viên.
- Cho ta một viên.
Thanh Lăng và Tả Lưu liếc nhau một cái, đều mua một viên, sau khi nuốt xuống thì vẻ mặt cũng đặc sắc y hệt Đoạn Nhận.
Noãn hàn đan mà Diệp Huyền lấy ra rõ ràng cường đại hơn so với viêm dương đan của Triệu Duy nhiều.
Cuối cùng, Phù Ngọc Ninh cũng nhịn không được, cắn răng, đỏ mặt xấu hổ:
- Cũng cho ta một viên.
Nàng cũng bị hàn khí đông lạnh chịu không nổi rồi.
Nếu cứ tiếp tục dùng huyền khí để chống đỡ hàn khí rồi, lát nữa gặp phải nguy hiểm thì chiến đấu kiểu gì.
- Thật xin lỗi, bây giờ tăng giá rồi, mười viên huyền thạch hạ phẩm một viên.
- Ngươi…
Diệp Huyền nhếch môi cười:
- Có mua hay không.
- Ta mua.
Phù Ngọc Ninh trợn mắt nhìn, cắn răng, mua một viên noãn hàn đan.
- Lại thêm ba mươi viên huyền thạch hạ phẩm tới tay.
Diệp Huyền bỏ huyền thạch vào trong trữ vật giới chỉ, cười tươi như hoa.
Tốc độ kiếm tiền này đúng là nhanh.
Những đan dược này đều là mấy ngày trước hắn tìm Hoa La Huyên cùng nhau luyện chế ra, những tài liệu dùng tới cũng không tính là trân quý, thành phẩm nhiều nhất không quá một hai vạn huyền tệ, hôm nay sang tay bán một lần liền rao tới giá trên trời.
Những người khác sau khi đã đuổi hết hàn ý đi thì cũng khiếp sợ trước đan dược Diệp Huyền lấy ra.
Thân là học viên thiên tài của Huyền Linh học viện, có đan dược gì mà bọn họ chưa từng nghe qua? Nhưng những đan dược mà Diệp Huyền đã lấy ra căn bản không hề có trong ký ức của bọn họ, nhưng hiệu quả lại mạnh hơn rất nhiều so với đan dược tam phẩm bình thường.
- Nghe nói người này tới từ một vùng hẻo lánh của vương quốc, sao lại có thể tìm được nhiều đan dược thực dụng như vậy?
Đoạn đường kế tiếp, mọi người đều nhịn không được mà liên tục nhìn về phía Diệp Huyền, cảm thấy vô cùng tò mò với hắn.
Ngay cả Thanh Lăng cũng không ngừng nhìn về phía Diệp Huyền, mắt sáng lấp lánh, giống như muốn nhìn thấu hắn vậy.
Chỉ là ánh mắt của Diệp Huyền rất tĩnh lặng, giống như một hồ nước sâu, khiến cho tất cả mọi người đều không thể nắm rõ.
Không bao lâu sau khi đám người Diệp Huyền tiến vào bên trong động quật.
Bá!
Mấy đạo thân ảnh liền xuất hiện trước cửa động quật.
Chính là đám người lục vương tử.
- Lục vương tử điện hạ, căn cứ theo khí tức mà đoán thì mấy người kia hẳn là đã tiến vào bên trong động quật này.
Mạc Sâm cẩn thận quan sát bốn phía, sau đó liền nghiêm giọng nói.
Trong động quật này có quái thạch lởm chởm, có vẻ vô cùng đáng sợ.
- Mọi người tới đây, nơi này của ta có vài viên viêm dương đan nhị phẩm, mỗi người một viên, có thể giảm bớt giá lạnh trên người của các ngươi.
Triệu Duy lấy ra năm viên đan dược, bắn vào trong tay mỗi người, để cho mọi người nuốt vào.
Quả nhiên, một cỗ ấm áp nhanh chóng lan ra trong lòng mọi người, hàn khí chung quanh giống như nháy mắt liền giảm bớt không ít, chỉ là vẫn có vài tia hàn ý theo lỗ chân lông truyền vào.
Rõ ràng là đan dược nhị phẩm này cũng không đủ để hoàn toàn chống lại giá lạnh bên trong động quật này.
Diệp Huyền đột nhiên mỉm cười:
- Triệu huynh, công hiệu của đan dược này có vẻ rất bình thường, các vị, nơi này của ta có noãn hàn đan tam phẩm, có thể cam đoan mọi người không bị một tia hàn khí nào xâm nhập, một viên bán với giá năm viên huyền thạch hạ phẩm, giá cả phải chăng, không lừa không gạt, ai cần thì tìm ta.
Diệp Huyền lấy một cái bình ngọc ra, cong môi mỉm cười.
- Tên nghèo kiết xác thấy tiền sáng mắt.
Phù Ngọc Ninh lạnh lùng nói.
Hành động của Diệp Huyền cũng khiến cho Triệu Duy dở khóc dở cười, Diệp Huyền này rốt cuộc là thiếu huyền thạch tới mức nào, cư nhiên lại mở bán đan dược ở đây.
- Diệp Huyền huynh đệ, nếu như ngươi thiếu huyền thạch thì cứ nói với ta, chỗ này của ta cũng còn một ít.
Triệu Duy cười nói.
Gã thân là vương tử, phương diện tài nguyên này tuyệt đối vượt xa những thiên tài khác ở vương quốc.
- Đa tạ ý tốt của Triệu huynh, bất quá Diệp Huyền ta có một nguyên tắc chính là tuyệt đối không chiếm tiện nghi của người khác, tay làm hàm nhai, ta tin tưởng mọi người sẽ tới tìm ta mua đan dược nhanh thôi.
- Quỷ mới mua đan dược của ngươi.
Phù Ngọc Ninh cười lạnh, trong lòng vô cùng khinh thường.
Mấy người Thanh Lăng và Tả Lưu cũng hết nói nổi với hành động của Diệp Huyền, trong lòng đều có suy nghĩ riêng, bất quá lại không có ai bỏ huyền thạch ra mua.
Diệp Huyền cũng không để ý, theo đội ngũ bước tới trước.
Bên trong động quật, Triệu Duy đi phía trước nhất, theo sát đương nhiên là Phù Ngọc Ninh, sau đó là Thanh Lăng, Diệp Huyền, Đoạn Nhận và Tả Lưu.
Hai người tương đối mạnh chia ra trước và sau để tiện chiếu ứng.
Bên trong động quật, u ám thanh lãnh, giống như đi sâu xuống, càng đi sâu vào thì càng thấy địa thế không ngừng giảm xuống.
Ước chừng đi thêm gần nửa canh giờ, mọi người cảm thấy hàn khí trên người ngày càng nặng hơn, công hiệu của viêm dương đan lúc nãy giống như không ngừng xói mòn, thân thể có cảm giác như máu sắp ngừng chảy tới nơi.
Thậm chí ngay cả huyền khí trong cơ thể của bọn họ cũng không ngừng xói mòn bởi hàn khí xâm thực.
- Có chuyện gì thế này? Hình như nơi này lạnh hơn lúc nãy rất nhiều.
Triệu Duy nhíu mày nói.
- Nơi này vẫn còn vài viên viêm dương đan, mọi người cầm lấy chia ra đi.
Triệu Duy lại lấy ra vài viên viêm dương đan.
Nhưng lúc này uống đan dược vào bụng, lại không thấy ấm áp lên là mấy, rõ ràng công hiệu của viêm dương đan này căn bản không thể cản nổi hàn khí cường đại ở đây.
Lại đi tiếp một đoạn, Đoạn Nhận là người đầu tiên không chịu nổi.
Gã đã lạnh mới mức răng va lách cách.
- Diệp Huyền, ta mua một viên noãn hàn đan của ngươi.
Móc năm viên huyền thạch hạ phẩm ra, Đoạn Nhận đổi lấy một viên noãn hàn đan, một ngụm nuốt xuống bụng.
Noãn hàn đan này vừa xuống bụng thì Đoạn Nhận lập tức cảm giác được trong bụng của mình như có một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt, một cỗ cảm giác ấm áp nhanh chóng lan ra khắp lục phủ ngũ tạng của gã, đi tới tứ chi bách hài.
Thậm chí ngay cả da thịt bên ngoài cơ thể của gã cũng tản ra từng tia ấm áp.
Huyết dịch và huyền khí sắp bị đông cứng trong cơ thể tự nhiên lưu chuyển, không hề bị hàn khí trong động quật ảnh hưởng tới chút nào nữa.
- Đoạn Nhận, thế nào?
Triệu Duy hỏi.
- Điện hạ, đan dược này đúng là quá mức thần kỳ rồi.
Vẻ mặt của Đoạn Nhận cũng đầy vẻ không dám tin.
- Ta cũng mua một viên.
- Cho ta một viên.
Thanh Lăng và Tả Lưu liếc nhau một cái, đều mua một viên, sau khi nuốt xuống thì vẻ mặt cũng đặc sắc y hệt Đoạn Nhận.
Noãn hàn đan mà Diệp Huyền lấy ra rõ ràng cường đại hơn so với viêm dương đan của Triệu Duy nhiều.
Cuối cùng, Phù Ngọc Ninh cũng nhịn không được, cắn răng, đỏ mặt xấu hổ:
- Cũng cho ta một viên.
Nàng cũng bị hàn khí đông lạnh chịu không nổi rồi.
Nếu cứ tiếp tục dùng huyền khí để chống đỡ hàn khí rồi, lát nữa gặp phải nguy hiểm thì chiến đấu kiểu gì.
- Thật xin lỗi, bây giờ tăng giá rồi, mười viên huyền thạch hạ phẩm một viên.
- Ngươi…
Diệp Huyền nhếch môi cười:
- Có mua hay không.
- Ta mua.
Phù Ngọc Ninh trợn mắt nhìn, cắn răng, mua một viên noãn hàn đan.
- Lại thêm ba mươi viên huyền thạch hạ phẩm tới tay.
Diệp Huyền bỏ huyền thạch vào trong trữ vật giới chỉ, cười tươi như hoa.
Tốc độ kiếm tiền này đúng là nhanh.
Những đan dược này đều là mấy ngày trước hắn tìm Hoa La Huyên cùng nhau luyện chế ra, những tài liệu dùng tới cũng không tính là trân quý, thành phẩm nhiều nhất không quá một hai vạn huyền tệ, hôm nay sang tay bán một lần liền rao tới giá trên trời.
Những người khác sau khi đã đuổi hết hàn ý đi thì cũng khiếp sợ trước đan dược Diệp Huyền lấy ra.
Thân là học viên thiên tài của Huyền Linh học viện, có đan dược gì mà bọn họ chưa từng nghe qua? Nhưng những đan dược mà Diệp Huyền đã lấy ra căn bản không hề có trong ký ức của bọn họ, nhưng hiệu quả lại mạnh hơn rất nhiều so với đan dược tam phẩm bình thường.
- Nghe nói người này tới từ một vùng hẻo lánh của vương quốc, sao lại có thể tìm được nhiều đan dược thực dụng như vậy?
Đoạn đường kế tiếp, mọi người đều nhịn không được mà liên tục nhìn về phía Diệp Huyền, cảm thấy vô cùng tò mò với hắn.
Ngay cả Thanh Lăng cũng không ngừng nhìn về phía Diệp Huyền, mắt sáng lấp lánh, giống như muốn nhìn thấu hắn vậy.
Chỉ là ánh mắt của Diệp Huyền rất tĩnh lặng, giống như một hồ nước sâu, khiến cho tất cả mọi người đều không thể nắm rõ.
Không bao lâu sau khi đám người Diệp Huyền tiến vào bên trong động quật.
Bá!
Mấy đạo thân ảnh liền xuất hiện trước cửa động quật.
Chính là đám người lục vương tử.
- Lục vương tử điện hạ, căn cứ theo khí tức mà đoán thì mấy người kia hẳn là đã tiến vào bên trong động quật này.
Mạc Sâm cẩn thận quan sát bốn phía, sau đó liền nghiêm giọng nói.