- Hừ.
Gã hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng:
- Ta không phải nhìn hai nữ tử kia, mà là đang nhìn thiếu niên mặc áo xanh kia.
- A?
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc.
- Không lâu trước đây người này từng đắc tội với ta, chỉ là bản vương một mực không tìm ra cơ hội báo thủ, không ngờ hôm nay cư nhiên lại gặp được hắn ở đây.
Triệu Cương cắn răng nói.
- A?
Trong lòng mọi người lại càng cảm thấy kinh dị hơn:
- Điện hạ, không biết lai lịch của người này ra sao?
Bọn họ biết rõ cái tính có thù tất báo của Triệu Cương, nghe nói thiếu niên kia đã từng đắc tội với gã, nhưng tới tận bây giờ vẫn còn chưa báo xong, không khỏi liền nghi hoặc vạn phẩm.
- Lai lịch thì cũng không có gì, bất quá chỉ là một người tới từ nông thôn, chỉ là người này là học viên của Huyền Linh học viện, cả ngày, lúc trước hắn một mực ở trong học viện, cho nên bản vương không tìm ra cơ hội.
- Chuyện này có khó gì đâu.
Một thanh niên trong số đó mỉm cười đứng lên:
- Điện hạ, bất quá chỉ là một tên thôn phu mà thôi, tại hạ có quen biết với vị quản sự của Thiên Đỉnh thương hội ở đây, để xem tại hạ giúp điện hạ ngài trút cơn giận như thế nào.
Dứt lời, thanh niên này mỉm cười, trực tiếp đi ra khỏi bao sương, hiển nhiên là đi sắp xếp.
Bốn người Diệp Huyền đương nhiên không biết chuyện đã xảy ra trong bao sương.
Đều ngồi vào chỗ của mình, bốn người nếm thử vài thứ, rất nhanh, đấu giá hội liền bắt đầu.
Đám người Trần Tinh đều hưng phấn không thôi, chỉ có Diệp Huyền là thoải mái ngồi yên.
Đối với những gì mà đấu giá hội đang bán, Diệp Huyền cũng không để ý tới, với ánh mắt của hắn, những thứ có thể khiến cho hắn để mắt kỳ thật cũng không nhiều lắm, nếu không phải vì còn muốn tìm tâm mâu thạch thì hắn thậm chí còn không muốn tới tham gia.
Một bên nhắm mắt dưỡng thần, Diệp Huyền một bên chờ tâm mâu thạch xuất hiện.
Còn ba người Trần Tinh thì vô cùng hưng phấn, nhìn thấy thứ gì mình thích thì cũng liên tục ra tay chào giá, chỉ là trong túi của mấy người không bao nhiêu, tuy rằng tham gia ra giá mấy phen, nhưng lại không tranh được.
Ba người cũng không để ý, tiếp tục hưởng thụ loại vui vẻ tham gia đấu giá này.
Đúng lúc này, từ phía sau khu khách quý đột nhiên có mấy người đi tới, người dẫn đầu chính là tên thanh niên ở cùng với Triệu Cương khi nãy, chỉ thấy phía sau gã còn mang theo hai tên hộ vệ.
Chỉ thấy gã đầu tiên là quay đầu nhìn về chỗ bao sương của lục vương tử cười một cái, sau đó đi thẳng tới chỗ của mấy người Diệp Huyền.
- Ba!
Mấy người Diệp Huyền đang quan sát đấu giá hội, đột nhiên có một cái chân giẫm lên bàn đá của bọn họ, khiến cho ly tách trên bàn lăn lông lốc.
Một màn bất thình lình lập tức khiến cho khách khứa ở khu khách quý đều kinh ngạc quay sang nhìn xem.
- Ngươi là ai?
Mấy người Trần Tinh cũng đột nhiên bừng tỉnh từ trong không khí đấu giá, trên mặt đầy vẻ tức giận nhìn về phía chủ nhân của cái chân này.
Chỉ thấy một tên thanh niên ăn mặc xa hoa lạnh lùng nhìn qua, lạnh giọng nói:
- Mấy người các ngươi không biết rằng cái bàn này là chỗ ngồi chuyên dụng của bản công tử sao? Dám ngồi ở đây?
Nụ cười trên mặt của tên thanh niên kia mang theo vẻ âm trầm.
- Đây không phải là Trần Minh công tử nhà Thiên Khải hầu gia sao?
- Chỗ đó từ khi nào lại thành chỗ ngồi chuyên dụng của hắn vậy?
- Ta nhớ là Trần Minh công tử rất ít khi tới khu khách quý mà, với thân phận của hắn, chính là thường xuyên ngồi ở bao sương cùng với đệ tử vương công quý tộc khác mà.
- Lẽ nào là mấy người kia có thù hằn gì với hắn, cho nên hắn cố ý tới kiếm chuyện đấy chứ?
Một vài tiếng xì xào bàn tán truyền tới từ xung quanh, rõ ràng tên Trần Minh này ở vương thành cũng rất có tiếng tăm, ở khu khách quý này cũng có không ít người nhận ra gã.
- Cư nhiên là mấy người bọn họ?
Mà ở khu khách quý, một vị thiếu nữ mặc hồng y kinh ngạc nhìn qua bên này, rõ ràng nhìn ra mấy người Diệp Huyền, người này chính là Hương Mính quận chúa.
Mấy người Trần Tinh lúc đầu còn ngây ra một lúc, sau khi nghe được tiếng xì xào bàn tán xung quanh thì sao còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra được.
- Chỗ ngồi này là mấy người bọn ta bỏ tiền ra mua, sao lại thành chỗ ngồi chuyên dụng của ngươi chứ.
Trần Tinh lạnh lùng nói.
Tuy rằng gã không sợ, nhưng vẫn có chút mơ hồ không rõ, mình rõ ràng không quen biết gì với tên Trần Minh này, đối phương sao lại tới gây sự với mấy người bọn mình cơ chứ.
Trần Minh nhếch môi cười lạnh:
- Ta đây mặc kệ, dù sao thì cái bàn này cũng là chỗ ngồi chuyên dụng của Trần công tử ta, mấy người các ngươi chưa có sự cho phép của bản công tử mà dám ngồi ở đây, chính là không xem bản công tử ra gì, các ngươi nói thử xem, nên làm gì mới phải đây?
Trong mắt Trần Minh lộ ra một tia cười lạnh đầy khinh thường.
Gã là tới để gây sự, về chuyện chỗ ngồi chuyên dụng gì đó, cũng chỉ là kiếm cớ mà thôi.
- Nên làm gì mới phải? Hừ, chỗ ngồi này là chúng ta tự bỏ tiền ra mua, liên quan gì tới ngươi, các hạ làm như vậy có phải là hơi quá đáng không?
Lãnh Dĩnh Oánh cũng không phải người tốt tính gì, lạnh lùng nói.
- Một nữ lưu mà thôi, nơi này tới lượt ngươi lên tiếng sao?
Ánh mắt của Trần Minh chuyển qua, chậm rãi nhìn lên người Lãnh Dĩnh Oánh, nhìn vào dung nhan lạnh lùng như băng sương của Lãnh Dĩnh Oánh, dáng người nóng bỏng, trong mắt đầu tiên là lộ ra một tia kinh diễm, sau đó chính là vẻ dâm tà tham lam.
Cùng lúc đó, ánh mắt của gã cũng phát hiện ra Phượng Nhu Y ngồi bên cạnh, lại thêm một tia kinh diễm hiện lên trong mắt gã.
Hai tên tiểu tử này sao lại có phúc khí như vây, có thể kết bạn với hai thiếu nữ xinh đẹp như vậy, chậc chậc, dáng người này, dung mạo này, so với một chút thị nữ trong phủ của mình quả thực là hơn gấp mấy chục lần mà.
Trong lòng lóe lên một tia kinh diễm, lại nghe gã cười nói:
- Chậc chậc, không thể ngờ ở đây còn có hai vị mỹ nhân, Trần Minh đường đột ảnh hưởng tới mỹ nhân, kính xin hai vị chớ có trách tội, vậy đi, hai vị mỹ nhân đương nhiên là có thể tiếp tục ngồi ở chỗ ngồi chuyên dụng của bản thiếu gia, lát nữa cùng bồi bản thiếu gia đấu giá, hầu hạ bản thiếu gia vui vẻ, thì bản thiếu gia cũng không ngại mang các ngươi trở lại hầu phủ, hưởng thụ tư vị điên long đảo phượng một phen, về phần hai tên các ngươi thì mau đi đi, đừng có làm bản thiếu gia mất hứng.
Gã hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng:
- Ta không phải nhìn hai nữ tử kia, mà là đang nhìn thiếu niên mặc áo xanh kia.
- A?
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc.
- Không lâu trước đây người này từng đắc tội với ta, chỉ là bản vương một mực không tìm ra cơ hội báo thủ, không ngờ hôm nay cư nhiên lại gặp được hắn ở đây.
Triệu Cương cắn răng nói.
- A?
Trong lòng mọi người lại càng cảm thấy kinh dị hơn:
- Điện hạ, không biết lai lịch của người này ra sao?
Bọn họ biết rõ cái tính có thù tất báo của Triệu Cương, nghe nói thiếu niên kia đã từng đắc tội với gã, nhưng tới tận bây giờ vẫn còn chưa báo xong, không khỏi liền nghi hoặc vạn phẩm.
- Lai lịch thì cũng không có gì, bất quá chỉ là một người tới từ nông thôn, chỉ là người này là học viên của Huyền Linh học viện, cả ngày, lúc trước hắn một mực ở trong học viện, cho nên bản vương không tìm ra cơ hội.
- Chuyện này có khó gì đâu.
Một thanh niên trong số đó mỉm cười đứng lên:
- Điện hạ, bất quá chỉ là một tên thôn phu mà thôi, tại hạ có quen biết với vị quản sự của Thiên Đỉnh thương hội ở đây, để xem tại hạ giúp điện hạ ngài trút cơn giận như thế nào.
Dứt lời, thanh niên này mỉm cười, trực tiếp đi ra khỏi bao sương, hiển nhiên là đi sắp xếp.
Bốn người Diệp Huyền đương nhiên không biết chuyện đã xảy ra trong bao sương.
Đều ngồi vào chỗ của mình, bốn người nếm thử vài thứ, rất nhanh, đấu giá hội liền bắt đầu.
Đám người Trần Tinh đều hưng phấn không thôi, chỉ có Diệp Huyền là thoải mái ngồi yên.
Đối với những gì mà đấu giá hội đang bán, Diệp Huyền cũng không để ý tới, với ánh mắt của hắn, những thứ có thể khiến cho hắn để mắt kỳ thật cũng không nhiều lắm, nếu không phải vì còn muốn tìm tâm mâu thạch thì hắn thậm chí còn không muốn tới tham gia.
Một bên nhắm mắt dưỡng thần, Diệp Huyền một bên chờ tâm mâu thạch xuất hiện.
Còn ba người Trần Tinh thì vô cùng hưng phấn, nhìn thấy thứ gì mình thích thì cũng liên tục ra tay chào giá, chỉ là trong túi của mấy người không bao nhiêu, tuy rằng tham gia ra giá mấy phen, nhưng lại không tranh được.
Ba người cũng không để ý, tiếp tục hưởng thụ loại vui vẻ tham gia đấu giá này.
Đúng lúc này, từ phía sau khu khách quý đột nhiên có mấy người đi tới, người dẫn đầu chính là tên thanh niên ở cùng với Triệu Cương khi nãy, chỉ thấy phía sau gã còn mang theo hai tên hộ vệ.
Chỉ thấy gã đầu tiên là quay đầu nhìn về chỗ bao sương của lục vương tử cười một cái, sau đó đi thẳng tới chỗ của mấy người Diệp Huyền.
- Ba!
Mấy người Diệp Huyền đang quan sát đấu giá hội, đột nhiên có một cái chân giẫm lên bàn đá của bọn họ, khiến cho ly tách trên bàn lăn lông lốc.
Một màn bất thình lình lập tức khiến cho khách khứa ở khu khách quý đều kinh ngạc quay sang nhìn xem.
- Ngươi là ai?
Mấy người Trần Tinh cũng đột nhiên bừng tỉnh từ trong không khí đấu giá, trên mặt đầy vẻ tức giận nhìn về phía chủ nhân của cái chân này.
Chỉ thấy một tên thanh niên ăn mặc xa hoa lạnh lùng nhìn qua, lạnh giọng nói:
- Mấy người các ngươi không biết rằng cái bàn này là chỗ ngồi chuyên dụng của bản công tử sao? Dám ngồi ở đây?
Nụ cười trên mặt của tên thanh niên kia mang theo vẻ âm trầm.
- Đây không phải là Trần Minh công tử nhà Thiên Khải hầu gia sao?
- Chỗ đó từ khi nào lại thành chỗ ngồi chuyên dụng của hắn vậy?
- Ta nhớ là Trần Minh công tử rất ít khi tới khu khách quý mà, với thân phận của hắn, chính là thường xuyên ngồi ở bao sương cùng với đệ tử vương công quý tộc khác mà.
- Lẽ nào là mấy người kia có thù hằn gì với hắn, cho nên hắn cố ý tới kiếm chuyện đấy chứ?
Một vài tiếng xì xào bàn tán truyền tới từ xung quanh, rõ ràng tên Trần Minh này ở vương thành cũng rất có tiếng tăm, ở khu khách quý này cũng có không ít người nhận ra gã.
- Cư nhiên là mấy người bọn họ?
Mà ở khu khách quý, một vị thiếu nữ mặc hồng y kinh ngạc nhìn qua bên này, rõ ràng nhìn ra mấy người Diệp Huyền, người này chính là Hương Mính quận chúa.
Mấy người Trần Tinh lúc đầu còn ngây ra một lúc, sau khi nghe được tiếng xì xào bàn tán xung quanh thì sao còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra được.
- Chỗ ngồi này là mấy người bọn ta bỏ tiền ra mua, sao lại thành chỗ ngồi chuyên dụng của ngươi chứ.
Trần Tinh lạnh lùng nói.
Tuy rằng gã không sợ, nhưng vẫn có chút mơ hồ không rõ, mình rõ ràng không quen biết gì với tên Trần Minh này, đối phương sao lại tới gây sự với mấy người bọn mình cơ chứ.
Trần Minh nhếch môi cười lạnh:
- Ta đây mặc kệ, dù sao thì cái bàn này cũng là chỗ ngồi chuyên dụng của Trần công tử ta, mấy người các ngươi chưa có sự cho phép của bản công tử mà dám ngồi ở đây, chính là không xem bản công tử ra gì, các ngươi nói thử xem, nên làm gì mới phải đây?
Trong mắt Trần Minh lộ ra một tia cười lạnh đầy khinh thường.
Gã là tới để gây sự, về chuyện chỗ ngồi chuyên dụng gì đó, cũng chỉ là kiếm cớ mà thôi.
- Nên làm gì mới phải? Hừ, chỗ ngồi này là chúng ta tự bỏ tiền ra mua, liên quan gì tới ngươi, các hạ làm như vậy có phải là hơi quá đáng không?
Lãnh Dĩnh Oánh cũng không phải người tốt tính gì, lạnh lùng nói.
- Một nữ lưu mà thôi, nơi này tới lượt ngươi lên tiếng sao?
Ánh mắt của Trần Minh chuyển qua, chậm rãi nhìn lên người Lãnh Dĩnh Oánh, nhìn vào dung nhan lạnh lùng như băng sương của Lãnh Dĩnh Oánh, dáng người nóng bỏng, trong mắt đầu tiên là lộ ra một tia kinh diễm, sau đó chính là vẻ dâm tà tham lam.
Cùng lúc đó, ánh mắt của gã cũng phát hiện ra Phượng Nhu Y ngồi bên cạnh, lại thêm một tia kinh diễm hiện lên trong mắt gã.
Hai tên tiểu tử này sao lại có phúc khí như vây, có thể kết bạn với hai thiếu nữ xinh đẹp như vậy, chậc chậc, dáng người này, dung mạo này, so với một chút thị nữ trong phủ của mình quả thực là hơn gấp mấy chục lần mà.
Trong lòng lóe lên một tia kinh diễm, lại nghe gã cười nói:
- Chậc chậc, không thể ngờ ở đây còn có hai vị mỹ nhân, Trần Minh đường đột ảnh hưởng tới mỹ nhân, kính xin hai vị chớ có trách tội, vậy đi, hai vị mỹ nhân đương nhiên là có thể tiếp tục ngồi ở chỗ ngồi chuyên dụng của bản thiếu gia, lát nữa cùng bồi bản thiếu gia đấu giá, hầu hạ bản thiếu gia vui vẻ, thì bản thiếu gia cũng không ngại mang các ngươi trở lại hầu phủ, hưởng thụ tư vị điên long đảo phượng một phen, về phần hai tên các ngươi thì mau đi đi, đừng có làm bản thiếu gia mất hứng.