- Thật không thể ngờ, đám người lão bát cư nhiên có thể trốn thoát khỏi đàn phệ linh đao điểu tập kích, quả thật vượt ngoài suy đoán của ta.
Ánh mắt của lục vương tử Triệu Cương trở nên âm trầm.
- Điện hạ, căn cứ vào khí tức lưu lại khi nãy thì đoàn người của bát vương tử hẳn là mang theo loại đan dược khu thú cao cấp nào đó, sau đó lại trốn vào trong động quật này, cho nên mới tránh thoát một kiếp.
Mạc Sâm này cũng không rõ là ai, cư nhiên chỉ dựa vào khí tức đan dược lưu lại trong không khí liền phân tích gần đúng với những gì xảy ra ban nãy.
- Hừ, tiện nghi cho bọn họ rồi, vậy chúng ta cùng vào xem thử, để xem bát đệ của ta chuẩn bị nhiều như vậy rốt cuộc là để làm trò gì.
Lục vương tử cười tà, dẫn theo mọi người tiến vào trong động quật.
Bên trong sơn động.
Mấy người Diệp Huyền tiếp tục đi tới.
- Các vị đi theo ta, động quật này rất sâu, phía trước còn một đoạn đường nữa phải đi, bất quá may mắn chính là không có nguy hiểm gì.
Triệu Duy vừa dẫn đường vừa nói chuyện, nhưng lần này gã vừa mới dứt lời thì ——
Bá!
Phía trước đột nhiên xuất hiện một đạo hắc ảnh, tốc độ cực nhanh, chỉ lóe lên trước mặt mọi người một cái.
- Thứ gì vậy?
Mọi người đều giật mình, rút vũ khí ra, vẻ mặt cảnh giác nơi bóng đen kia vừa xẹt qua.
Hai bên của động quật này đều là thạch bích cứng rắn, quái thạch lởm chởm, nhưng trên thạch bích cũng không có lỗ hổng nào hết.
- Bóng đen vừa rồi rốt cuộc là thứ gì vậy, nơi này căn bản không có cửa động nào hết mà.
Mọi người không khỏi rợn tóc gáy.
Rõ ràng có một cái bóng màu đen xẹt qua trước mặt bọn họ, nhưng trên thạch bích này không có chỗ nào để ẩn nấp, cũng không có lỗ hổng nào hết, rốt cuộc bóng đen này chạy đi đâu rồi?
Không phải là bọn họ hoa mắt đấy chứ.
Diệp Huyền đứng một bên cũng nhíu mày.
Lúc trước bóng đen kia thần bí lóe lên một cái, thậm chí ngay cả hắn cũng không xem được cái gì đã biến mất trong thông đạo rồi.
Chỉ là không phải hoài nghi như những người khác, Diệp Huyền dám khẳng định, bóng đen lúc này tuyệt đối không phải hoa mắt, mà là có thứ gì đó ở bên trong động quật này.
Tiếp theo, mọi người liền cảnh giác hơn hẳn.
Sau nửa canh giờ, phía trước đột nhiên truyền tới từng tiếng kêu gào, ngoại trừ tiếng kêu gào ra còn có từng đạo ánh sáng lóe lên không ngừng.
- Đến rồi.
Ánh mắt của Triệu Duy đột nhiên sáng ngời.
- Các vị, lần trước ta đã đi tới trong này, con thiểm điện điêu kia chính là đi vào bên trong khối phong lôi chi địa này, ta nghĩ nơi này nhất định là động quật của nó ở lại, chỉ cần đi qua nơi này thì chúng ta coi như thành công rồi, kính xin các vị ra sức giúp đỡ.
Triệu Duy nói với vẻ kích động.
Chỉ thấy động quật trước mắt mọi người không biết được cấu thành từ loại tài liệu nào, không giống với nham thạch bình thường, ngược lại còn phát sáng lấp lánh, vô cùng chói mắt.
Mà ở bên trong động quật này có từng đạo gió lốc quét qua, bên trong gió lốc kia còn có từng tia phong nhận và lôi quang lấp lánh, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm.
- Ta đi thử uy lực trước.
Tả Lưu cầm trường kiếm, thần sắc lãnh lệ dẫn đầu đi vào bên trong.
Hô!
Giống như cảm nhận được khí tức sinh mệnh, những luồng gió lốc này đột nhiên trở nên dữ dội hơn, vèo vèo vèo, từng đạo phong nhận giống như đao mang sắc bén, bắn vun vút về phía Tả Lưu.
Keng keng keng!
Tả Lưu vũ động trường kiếm, vô cùng sắc bén, biến ảo thành từng đạo kiếm ảnh như mộng huyễn, liền chém nát hết hơn mười đạo quang nhận đang quanh quẩn gã.
Nhưng số lượng của những phong nhận này rất nhiều, phập một tiếng, một đạo phong nhận bất tri bất giác không biết tới từ nơi nào, dùng góc độ quỷ dị cắt qua ngực của Tả Lưu.
Sắc mặt Tả Lưu trắng bệch, áo bào màu xanh bị chém rách, trên người xuất hiện một đạo vết thương, máu tươi liền trào ra.
Gã vội vàng lùi lại.
Xoẹt!
Lại thêm một đạo thiểm điện đánh xuống, tia thiểm điện này tốc độ nhanh tới mức khiến cho người ta không kịp phản ứng, chỉ lóe lên một cái, Tả Lưu lảo đảo một cái, trên vai đã xuất hiện một miệng vết thương cháy đen.
Tả Lưu hoảng hốt, vội vàng lùi lại thêm nữa, trước kia đợt công kích thứ hai đánh tới liền lui ra khỏi phong lôi động quật, sau đó lập tức khoanh chân ngồi xuống chữa thương.
Sắc mặt của mọi người đại biến:
- Điện hạ, uy lực của nơi này đúng là đáng sợ, chỉ bằng mấy người chúng ta thì sợ là không đi được bao xa đã chết ở trong đó rồi.
Luận thực lực thì Tả Lưu xem như vượt trội trong số mọi người, ngay cả gã cũng không đi được bao xa thì huống hồ gì là người khác.
Hơn nữa, mặc dù Tả Lưu chỉ là võ sư tam trọng, nhưng gã thân là một trong những thiên tài cao cấp nhất của vương quốc, vượt cấp giết người cũng không phải chuyện khó khăn gì, phòng ngự bản thân gã tuyệt đối cũng đạt tới cấp bậc địa võ sư nhất trọng.
Nhưng huyền khí và phòng ngự thế này cư nhiên không thể chống đỡ nổi phong nhận và lôi quang.
Bởi vậy có thể thấy được uy lực của lôi quang và phong nhận này, bất kể một đạo nào đều có sánh bằng với một kích toàn lực của một vị địa võ sư, không thể xem thường được.
Trong lòng Triệu Duy cũng cả kinh.
Uy lực của phong lôi động quật này hình như mạnh hơn so với lần trước rất nhiều.
Lần trước gã tới nơi này, cũng xông vào bên trong phong lôi động quật, nhưng lúc đó gã đi tới hơn trăm thước mới không kiên trì được mà rút lui.
Nhưng vừa rồi Tả Lưu cư nhiên chỉ có thể đi tới gần mười mét, thật sự là nằm ngoài dự liệu của gã.
Nhưng trên mặt gã vẫn không để lộ chút lo lắng nào, mỉm cười nói:
- Các vị cứ yên tâm đi, ta đương nhiên sẽ không để cho các ngươi lấy thân mạo hiểm đâu.
Nói xong hắn đột nhiên lấy ra một khối trận bàn.
- Trận bàn này là mấy ngày trước ta chuyên môn mời một vị trận pháp đại sư chế tạo, tên là nhất thống trận, có thể kết hợp lực lượng của sáu người chúng ta lại một chỗ vô cùng hoàn mỹ, tạo thành một thể, chống đỡ đòn tấn công tới từ bên ngoài, quan trọng hơn chính là đây lại là một trận pháp di chuyển. Dùng thực lực của sáu người chúng ta, một khi thông qua nhất thống trận này để kết hợp lại thì cho dù là cường giả địa võ sư tam trọng cũng chưa chắc có thể dễ dàng phá vỡ, tiến vào động quật này chắc chắn sẽ không thành vấn đề.
Triệu Duy nói xong thì đột nhiên thúc giục trận bàn.
Oong!
Một đạo quang mang mờ ảo lan ra, bao phủ mọi người vào bên trong.
Ánh mắt của lục vương tử Triệu Cương trở nên âm trầm.
- Điện hạ, căn cứ vào khí tức lưu lại khi nãy thì đoàn người của bát vương tử hẳn là mang theo loại đan dược khu thú cao cấp nào đó, sau đó lại trốn vào trong động quật này, cho nên mới tránh thoát một kiếp.
Mạc Sâm này cũng không rõ là ai, cư nhiên chỉ dựa vào khí tức đan dược lưu lại trong không khí liền phân tích gần đúng với những gì xảy ra ban nãy.
- Hừ, tiện nghi cho bọn họ rồi, vậy chúng ta cùng vào xem thử, để xem bát đệ của ta chuẩn bị nhiều như vậy rốt cuộc là để làm trò gì.
Lục vương tử cười tà, dẫn theo mọi người tiến vào trong động quật.
Bên trong sơn động.
Mấy người Diệp Huyền tiếp tục đi tới.
- Các vị đi theo ta, động quật này rất sâu, phía trước còn một đoạn đường nữa phải đi, bất quá may mắn chính là không có nguy hiểm gì.
Triệu Duy vừa dẫn đường vừa nói chuyện, nhưng lần này gã vừa mới dứt lời thì ——
Bá!
Phía trước đột nhiên xuất hiện một đạo hắc ảnh, tốc độ cực nhanh, chỉ lóe lên trước mặt mọi người một cái.
- Thứ gì vậy?
Mọi người đều giật mình, rút vũ khí ra, vẻ mặt cảnh giác nơi bóng đen kia vừa xẹt qua.
Hai bên của động quật này đều là thạch bích cứng rắn, quái thạch lởm chởm, nhưng trên thạch bích cũng không có lỗ hổng nào hết.
- Bóng đen vừa rồi rốt cuộc là thứ gì vậy, nơi này căn bản không có cửa động nào hết mà.
Mọi người không khỏi rợn tóc gáy.
Rõ ràng có một cái bóng màu đen xẹt qua trước mặt bọn họ, nhưng trên thạch bích này không có chỗ nào để ẩn nấp, cũng không có lỗ hổng nào hết, rốt cuộc bóng đen này chạy đi đâu rồi?
Không phải là bọn họ hoa mắt đấy chứ.
Diệp Huyền đứng một bên cũng nhíu mày.
Lúc trước bóng đen kia thần bí lóe lên một cái, thậm chí ngay cả hắn cũng không xem được cái gì đã biến mất trong thông đạo rồi.
Chỉ là không phải hoài nghi như những người khác, Diệp Huyền dám khẳng định, bóng đen lúc này tuyệt đối không phải hoa mắt, mà là có thứ gì đó ở bên trong động quật này.
Tiếp theo, mọi người liền cảnh giác hơn hẳn.
Sau nửa canh giờ, phía trước đột nhiên truyền tới từng tiếng kêu gào, ngoại trừ tiếng kêu gào ra còn có từng đạo ánh sáng lóe lên không ngừng.
- Đến rồi.
Ánh mắt của Triệu Duy đột nhiên sáng ngời.
- Các vị, lần trước ta đã đi tới trong này, con thiểm điện điêu kia chính là đi vào bên trong khối phong lôi chi địa này, ta nghĩ nơi này nhất định là động quật của nó ở lại, chỉ cần đi qua nơi này thì chúng ta coi như thành công rồi, kính xin các vị ra sức giúp đỡ.
Triệu Duy nói với vẻ kích động.
Chỉ thấy động quật trước mắt mọi người không biết được cấu thành từ loại tài liệu nào, không giống với nham thạch bình thường, ngược lại còn phát sáng lấp lánh, vô cùng chói mắt.
Mà ở bên trong động quật này có từng đạo gió lốc quét qua, bên trong gió lốc kia còn có từng tia phong nhận và lôi quang lấp lánh, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm.
- Ta đi thử uy lực trước.
Tả Lưu cầm trường kiếm, thần sắc lãnh lệ dẫn đầu đi vào bên trong.
Hô!
Giống như cảm nhận được khí tức sinh mệnh, những luồng gió lốc này đột nhiên trở nên dữ dội hơn, vèo vèo vèo, từng đạo phong nhận giống như đao mang sắc bén, bắn vun vút về phía Tả Lưu.
Keng keng keng!
Tả Lưu vũ động trường kiếm, vô cùng sắc bén, biến ảo thành từng đạo kiếm ảnh như mộng huyễn, liền chém nát hết hơn mười đạo quang nhận đang quanh quẩn gã.
Nhưng số lượng của những phong nhận này rất nhiều, phập một tiếng, một đạo phong nhận bất tri bất giác không biết tới từ nơi nào, dùng góc độ quỷ dị cắt qua ngực của Tả Lưu.
Sắc mặt Tả Lưu trắng bệch, áo bào màu xanh bị chém rách, trên người xuất hiện một đạo vết thương, máu tươi liền trào ra.
Gã vội vàng lùi lại.
Xoẹt!
Lại thêm một đạo thiểm điện đánh xuống, tia thiểm điện này tốc độ nhanh tới mức khiến cho người ta không kịp phản ứng, chỉ lóe lên một cái, Tả Lưu lảo đảo một cái, trên vai đã xuất hiện một miệng vết thương cháy đen.
Tả Lưu hoảng hốt, vội vàng lùi lại thêm nữa, trước kia đợt công kích thứ hai đánh tới liền lui ra khỏi phong lôi động quật, sau đó lập tức khoanh chân ngồi xuống chữa thương.
Sắc mặt của mọi người đại biến:
- Điện hạ, uy lực của nơi này đúng là đáng sợ, chỉ bằng mấy người chúng ta thì sợ là không đi được bao xa đã chết ở trong đó rồi.
Luận thực lực thì Tả Lưu xem như vượt trội trong số mọi người, ngay cả gã cũng không đi được bao xa thì huống hồ gì là người khác.
Hơn nữa, mặc dù Tả Lưu chỉ là võ sư tam trọng, nhưng gã thân là một trong những thiên tài cao cấp nhất của vương quốc, vượt cấp giết người cũng không phải chuyện khó khăn gì, phòng ngự bản thân gã tuyệt đối cũng đạt tới cấp bậc địa võ sư nhất trọng.
Nhưng huyền khí và phòng ngự thế này cư nhiên không thể chống đỡ nổi phong nhận và lôi quang.
Bởi vậy có thể thấy được uy lực của lôi quang và phong nhận này, bất kể một đạo nào đều có sánh bằng với một kích toàn lực của một vị địa võ sư, không thể xem thường được.
Trong lòng Triệu Duy cũng cả kinh.
Uy lực của phong lôi động quật này hình như mạnh hơn so với lần trước rất nhiều.
Lần trước gã tới nơi này, cũng xông vào bên trong phong lôi động quật, nhưng lúc đó gã đi tới hơn trăm thước mới không kiên trì được mà rút lui.
Nhưng vừa rồi Tả Lưu cư nhiên chỉ có thể đi tới gần mười mét, thật sự là nằm ngoài dự liệu của gã.
Nhưng trên mặt gã vẫn không để lộ chút lo lắng nào, mỉm cười nói:
- Các vị cứ yên tâm đi, ta đương nhiên sẽ không để cho các ngươi lấy thân mạo hiểm đâu.
Nói xong hắn đột nhiên lấy ra một khối trận bàn.
- Trận bàn này là mấy ngày trước ta chuyên môn mời một vị trận pháp đại sư chế tạo, tên là nhất thống trận, có thể kết hợp lực lượng của sáu người chúng ta lại một chỗ vô cùng hoàn mỹ, tạo thành một thể, chống đỡ đòn tấn công tới từ bên ngoài, quan trọng hơn chính là đây lại là một trận pháp di chuyển. Dùng thực lực của sáu người chúng ta, một khi thông qua nhất thống trận này để kết hợp lại thì cho dù là cường giả địa võ sư tam trọng cũng chưa chắc có thể dễ dàng phá vỡ, tiến vào động quật này chắc chắn sẽ không thành vấn đề.
Triệu Duy nói xong thì đột nhiên thúc giục trận bàn.
Oong!
Một đạo quang mang mờ ảo lan ra, bao phủ mọi người vào bên trong.