Mọi người đều giật mình nhìn Diệp Huyền, nghe Chiến Thương nói, hai người bọn họ dĩ nhiên đã từng giao thủ qua, hơn nữa Chiến Thương còn bị thiệt thòi.
Sao có thể có chuyện đó?
Một Vũ Vương nhị trọng, một cái khác là cường giả có thể cùng Vũ Hoàng tam trọng đối kháng, giữa hai người này căn bản là chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm a.
Ở tình huống bình thường, tu vi như Diệp Huyền, Chiến Thương tiện tay cũng có thể bóp chết hắn trăm nghìn lần.
Từ Nghiễm Lâm cũng mắt lộ tinh mang, nghi hoặc nhìn Chiến Thương cùng Diệp Huyền, tuy Diệp Huyền ở Thiên Đô Phủ uy danh hiển hách, thế nhưng lai lịch của hắn cực kỳ thần bí, hết thảy thế lực trong Thiên Đô Phủ không có một cái biết lai lịch thực sự của Huyền Quang Các.
Thế nhưng các thế lực lớn ở trong Thiên Đô Phủ suy đoán, Diệp Huyền tuyệt đối là đến từ một thế lực cường đại nào đó ở Huyền Vực.
Hiện tại Diệp Huyền cùng Chiến Thương đối thoại, là chứng thực bọn họ suy đoán.
Chỉ là Diệp Huyền đến tột cùng là thiên tài của thế lực nào, lại làm cho trong lòng Từ Nghiễm Lâm hiếu kỳ không ngớt.
- Hừ, ngươi có bản lĩnh, liền cứ đến lấy, có điều ta nhắc nhở ngươi, thân phận của ngươi không phải bình thường, một khi tiết lộ ra ngoài, ha ha!
Diệp Huyền lớn tiếng nở nụ cười, hiện tại hắn hoàn toàn có thể khẳng định Chiến Thương không dám nói ra lai lịch của mình.
Lúc trước sở dĩ hắn lo lắng, là bởi vì sợ Chiến Thương nói ra sự tình mình đến từ Mộng Cảnh Bình Nguyên, một khi tin tức này truyền đi, để những người khác biết, tất nhiên sẽ đưa tới Vô Lượng Sơn quan tâm.
Hiện tại Huyền Quang Các cấp tốc phát triển, nhưng so với Vô Lượng Sơn, là còn vô cùng nhỏ yếu.
Có điều hiện tại Diệp Huyền cũng phản ứng lại, luận thân phận bại lộ, Chiến Thương này hiển nhiên so với hắn càng thêm lo lắng nhiều lắm.
Hắn bại lộ thân phận, nhiều nhất chỉ có thể đưa tới Vô Lượng Sơn chú ý, mà Chiến Thương một khi bại lộ, cả Nhân tộc đều sẽ truy sát hắn, huống chi, Chiến Thương đoạt xá thiên tài Tề Thừa, Vô Lượng Sơn thù hận hắn, e là cũng không kém mình bao nhiêu.
- Hừ, ngươi đây là đang uy hiếp ta sao? Có tin hiện tại Bổn tôn chủ liền giết ngươi hay không?
Chiến Thương phẫn nộ nói.
- Ha ha, giết ta? Nếu như ngươi có bản lãnh này, cứ đến, Huyền Diệp ta cho tới bây giờ chưa từng biết sợ ai, chỉ là một Vũ Hoàng nhị trọng mà thôi.
Diệp Huyền lạnh lùng nhìn chằm chằm Chiến Thương, học lời nói mới rồi của đối phương.
Nghĩ rõ ràng tình hình lúc nãy, hắn hoàn toàn không sợ Chiến Thương, không cần nói Chiến Thương không dám ở nơi này động thủ với hắn, coi như động thủ, Diệp Huyền tự nghĩ cũng sẽ không thua đối phương.
Chiến Thương có thể ở trên tay Vũ Hoàng tam trọng không rơi xuống hạ phong, Diệp Huyền hắn không phải sao? Huống chi trên người hắn còn có Thiên Hỏa cùng Thôn Phệ Võ Hồn, hai thứ Chiến Thương này cực kỳ sợ hãi.
Đương nhiên, những thứ đồ này Diệp Huyền không phải vạn bất đắc dĩ, cũng căn bản không có cách thả ra ngoài, một khi bại lộ, sẽ đưa tới phiền phức to lớn.
Ánh mắt của Chiến Thương dữ tợn lấp loé mấy lần, nhưng vẫn như Diệp Huyền dự liệu, không hề động thủ.
Rất nhanh, một đám người cùng đi phá giải cấm chế.
Diệp Huyền bất đắc dĩ lắc đầu một cái, dựa theo phương pháp phá giải của Mục Cấm, e sợ tiêu hao mấy ngày, bọn họ cũng chưa chắc có thể mở ra cấm chế.
Ngay thời điểm Diệp Huyền chuẩn bị tiến lên, Chiến Thương hừ lạnh.
- Các ngươi chính là phá giải cấm chế như thế? Chậm rì rì, cái này cần phá giải tới khi nào, gia hỏa não tàn nào nghĩ ra biện pháp như vậy?
- Ngươi...
Mục Cấm đang chỉ huy mọi người phá giải nghe xong lời này, tức giận đến suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, nếu không phải Chiến Thương lúc trước triển lộ ra thực lực khủng bố, hắn sợ là đã trực tiếp ra tay rồi.
- Chẳng lẽ không phải?
Chiến Thương cười lạnh một tiếng, đi tới trước cấm chế.
- Xem ta.
Hắn nhấc tay, một luồng sương mù màu đen từ trong tay hắn phóng thích ra, sương mù màu đen nồng nặc trong nháy mắt bao phủ toàn bộ cấm chế phế tích, cấm chế kia nguyên bản vô cùng mịt mờ, lập tức liền hiện rõ ràng ở trước mặt mọi người.
Chiến Thương thả ra sương mù màu đen, từng tầng từng tầng cấm chế không ngừng lóng lánh, nhưng ở dưới sương mù màu đen ăn mòn, dĩ nhiên từng chút tan rã ra, chỉ trong chốc lát, trình độ phá giải cấm chế đã tương đương với mọi người liên tục oanh kích một canh giờ.
Cái gì?
Tất cả mọi người đều giật mình nhìn tình cảnh này, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Sương mù màu đen kia đến tột cùng là món đồ gì, tốc độ ăn mòn cấm chế nhanh như vậy? Càng làm cho mọi người nghi hoặc, là Chiến Thương thả ra sương mù màu đen, hoàn mỹ cùng thiên địa của không gian bí ẩn này dung hợp, phảng phất như những sương mù màu đen này, bản thân liền thuộc về không gian bí ẩn này.
Trong lòng đám người Giang Sùng Hoàng đều toát ra kiêng kỵ nồng đậm.
Ánh mắt của Diệp Huyền cũng ngưng lại.
Hắn đối với cấm chế này hiểu rõ, có thể nói cao nhất trong tất cả mọi người ở đây.
Sương mù màu đen của Chiến Thương, nhìn như không có quy luật chút nào tiến hành ăn mòn cấm chế, nhưng kì thực không phải, hắn ăn mòn đều là địa phương hạch tâm nhất của cấm chế.
- Chiến Thương này bị phong ấn ở Cổ Dương Thành chí ít hơn vạn năm, chính là người của Phệ Hồn tộc gì đó, làm sao sẽ cùng vùng thế giới này phù hợp như vậy, đặc biệt sương mù màu đen trên người hắn, hầu như cùng thiên địa này hoàn mỹ dung hợp, bằng không tuyệt đối sẽ không thả ra uy lực đáng sợ như thế.
Diệp Huyền không nhịn được âm thầm cảnh giác.
Ý nghĩ của hắn vừa hạ xuống, chỉ nghe răng rắc một tiếng, cấm chế phía trước dĩ nhiên phá tan một lỗ thủng.
Mọi người trợn mắt ngoác mồm, bọn họ trước ở chỗ này nhọc nhằn khổ sở, phá giải hơn nửa ngày vẫn không nhúc nhích cấm chế, ở trên tay đối phương, ngăn ngắn một phút liền phá tan rồi?
Ở trong mọi người khiếp sợ, thân hình Chiến Thương đột nhiên loáng một cái, hóa thành một vệt sáng, trực tiếp thông qua lỗ thủng nhảy vào trong phế tích.
Những người khác thấy thế, không lo được kinh ngạc, đều hóa thành lưu quang, dọc theo lỗ thủng kia dồn dập vọt vào.
- Diệp thiếu, chúng ta cũng đi thôi.
Từ Nghiễm Lâm cũng khẽ quát một tiếng, mang theo ba tên trưởng lão của Từ gia cùng với Diệp Huyền, trong nháy mắt vọt vào.
Hô!
Một đạo khí tức hắc ám phả vào mặt, mọi người cảm giác được trong lòng hơi ngột ngạt, Huyền Nguyên trong cơ thể lưu chuyển cũng có chút tối nghĩa.
Diệp Huyền không dám khinh thường, từ lúc tiến vào, liền sử dụng tới Huyền Nguyên hộ thể.
Mặc dù như thế, vẫn có một loại mùi hôi thối vô cùng nồng nặc, trong nháy mắt truyền vào trong lỗ mũi Diệp Huyền.
Sao có thể có chuyện đó?
Một Vũ Vương nhị trọng, một cái khác là cường giả có thể cùng Vũ Hoàng tam trọng đối kháng, giữa hai người này căn bản là chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm a.
Ở tình huống bình thường, tu vi như Diệp Huyền, Chiến Thương tiện tay cũng có thể bóp chết hắn trăm nghìn lần.
Từ Nghiễm Lâm cũng mắt lộ tinh mang, nghi hoặc nhìn Chiến Thương cùng Diệp Huyền, tuy Diệp Huyền ở Thiên Đô Phủ uy danh hiển hách, thế nhưng lai lịch của hắn cực kỳ thần bí, hết thảy thế lực trong Thiên Đô Phủ không có một cái biết lai lịch thực sự của Huyền Quang Các.
Thế nhưng các thế lực lớn ở trong Thiên Đô Phủ suy đoán, Diệp Huyền tuyệt đối là đến từ một thế lực cường đại nào đó ở Huyền Vực.
Hiện tại Diệp Huyền cùng Chiến Thương đối thoại, là chứng thực bọn họ suy đoán.
Chỉ là Diệp Huyền đến tột cùng là thiên tài của thế lực nào, lại làm cho trong lòng Từ Nghiễm Lâm hiếu kỳ không ngớt.
- Hừ, ngươi có bản lĩnh, liền cứ đến lấy, có điều ta nhắc nhở ngươi, thân phận của ngươi không phải bình thường, một khi tiết lộ ra ngoài, ha ha!
Diệp Huyền lớn tiếng nở nụ cười, hiện tại hắn hoàn toàn có thể khẳng định Chiến Thương không dám nói ra lai lịch của mình.
Lúc trước sở dĩ hắn lo lắng, là bởi vì sợ Chiến Thương nói ra sự tình mình đến từ Mộng Cảnh Bình Nguyên, một khi tin tức này truyền đi, để những người khác biết, tất nhiên sẽ đưa tới Vô Lượng Sơn quan tâm.
Hiện tại Huyền Quang Các cấp tốc phát triển, nhưng so với Vô Lượng Sơn, là còn vô cùng nhỏ yếu.
Có điều hiện tại Diệp Huyền cũng phản ứng lại, luận thân phận bại lộ, Chiến Thương này hiển nhiên so với hắn càng thêm lo lắng nhiều lắm.
Hắn bại lộ thân phận, nhiều nhất chỉ có thể đưa tới Vô Lượng Sơn chú ý, mà Chiến Thương một khi bại lộ, cả Nhân tộc đều sẽ truy sát hắn, huống chi, Chiến Thương đoạt xá thiên tài Tề Thừa, Vô Lượng Sơn thù hận hắn, e là cũng không kém mình bao nhiêu.
- Hừ, ngươi đây là đang uy hiếp ta sao? Có tin hiện tại Bổn tôn chủ liền giết ngươi hay không?
Chiến Thương phẫn nộ nói.
- Ha ha, giết ta? Nếu như ngươi có bản lãnh này, cứ đến, Huyền Diệp ta cho tới bây giờ chưa từng biết sợ ai, chỉ là một Vũ Hoàng nhị trọng mà thôi.
Diệp Huyền lạnh lùng nhìn chằm chằm Chiến Thương, học lời nói mới rồi của đối phương.
Nghĩ rõ ràng tình hình lúc nãy, hắn hoàn toàn không sợ Chiến Thương, không cần nói Chiến Thương không dám ở nơi này động thủ với hắn, coi như động thủ, Diệp Huyền tự nghĩ cũng sẽ không thua đối phương.
Chiến Thương có thể ở trên tay Vũ Hoàng tam trọng không rơi xuống hạ phong, Diệp Huyền hắn không phải sao? Huống chi trên người hắn còn có Thiên Hỏa cùng Thôn Phệ Võ Hồn, hai thứ Chiến Thương này cực kỳ sợ hãi.
Đương nhiên, những thứ đồ này Diệp Huyền không phải vạn bất đắc dĩ, cũng căn bản không có cách thả ra ngoài, một khi bại lộ, sẽ đưa tới phiền phức to lớn.
Ánh mắt của Chiến Thương dữ tợn lấp loé mấy lần, nhưng vẫn như Diệp Huyền dự liệu, không hề động thủ.
Rất nhanh, một đám người cùng đi phá giải cấm chế.
Diệp Huyền bất đắc dĩ lắc đầu một cái, dựa theo phương pháp phá giải của Mục Cấm, e sợ tiêu hao mấy ngày, bọn họ cũng chưa chắc có thể mở ra cấm chế.
Ngay thời điểm Diệp Huyền chuẩn bị tiến lên, Chiến Thương hừ lạnh.
- Các ngươi chính là phá giải cấm chế như thế? Chậm rì rì, cái này cần phá giải tới khi nào, gia hỏa não tàn nào nghĩ ra biện pháp như vậy?
- Ngươi...
Mục Cấm đang chỉ huy mọi người phá giải nghe xong lời này, tức giận đến suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, nếu không phải Chiến Thương lúc trước triển lộ ra thực lực khủng bố, hắn sợ là đã trực tiếp ra tay rồi.
- Chẳng lẽ không phải?
Chiến Thương cười lạnh một tiếng, đi tới trước cấm chế.
- Xem ta.
Hắn nhấc tay, một luồng sương mù màu đen từ trong tay hắn phóng thích ra, sương mù màu đen nồng nặc trong nháy mắt bao phủ toàn bộ cấm chế phế tích, cấm chế kia nguyên bản vô cùng mịt mờ, lập tức liền hiện rõ ràng ở trước mặt mọi người.
Chiến Thương thả ra sương mù màu đen, từng tầng từng tầng cấm chế không ngừng lóng lánh, nhưng ở dưới sương mù màu đen ăn mòn, dĩ nhiên từng chút tan rã ra, chỉ trong chốc lát, trình độ phá giải cấm chế đã tương đương với mọi người liên tục oanh kích một canh giờ.
Cái gì?
Tất cả mọi người đều giật mình nhìn tình cảnh này, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Sương mù màu đen kia đến tột cùng là món đồ gì, tốc độ ăn mòn cấm chế nhanh như vậy? Càng làm cho mọi người nghi hoặc, là Chiến Thương thả ra sương mù màu đen, hoàn mỹ cùng thiên địa của không gian bí ẩn này dung hợp, phảng phất như những sương mù màu đen này, bản thân liền thuộc về không gian bí ẩn này.
Trong lòng đám người Giang Sùng Hoàng đều toát ra kiêng kỵ nồng đậm.
Ánh mắt của Diệp Huyền cũng ngưng lại.
Hắn đối với cấm chế này hiểu rõ, có thể nói cao nhất trong tất cả mọi người ở đây.
Sương mù màu đen của Chiến Thương, nhìn như không có quy luật chút nào tiến hành ăn mòn cấm chế, nhưng kì thực không phải, hắn ăn mòn đều là địa phương hạch tâm nhất của cấm chế.
- Chiến Thương này bị phong ấn ở Cổ Dương Thành chí ít hơn vạn năm, chính là người của Phệ Hồn tộc gì đó, làm sao sẽ cùng vùng thế giới này phù hợp như vậy, đặc biệt sương mù màu đen trên người hắn, hầu như cùng thiên địa này hoàn mỹ dung hợp, bằng không tuyệt đối sẽ không thả ra uy lực đáng sợ như thế.
Diệp Huyền không nhịn được âm thầm cảnh giác.
Ý nghĩ của hắn vừa hạ xuống, chỉ nghe răng rắc một tiếng, cấm chế phía trước dĩ nhiên phá tan một lỗ thủng.
Mọi người trợn mắt ngoác mồm, bọn họ trước ở chỗ này nhọc nhằn khổ sở, phá giải hơn nửa ngày vẫn không nhúc nhích cấm chế, ở trên tay đối phương, ngăn ngắn một phút liền phá tan rồi?
Ở trong mọi người khiếp sợ, thân hình Chiến Thương đột nhiên loáng một cái, hóa thành một vệt sáng, trực tiếp thông qua lỗ thủng nhảy vào trong phế tích.
Những người khác thấy thế, không lo được kinh ngạc, đều hóa thành lưu quang, dọc theo lỗ thủng kia dồn dập vọt vào.
- Diệp thiếu, chúng ta cũng đi thôi.
Từ Nghiễm Lâm cũng khẽ quát một tiếng, mang theo ba tên trưởng lão của Từ gia cùng với Diệp Huyền, trong nháy mắt vọt vào.
Hô!
Một đạo khí tức hắc ám phả vào mặt, mọi người cảm giác được trong lòng hơi ngột ngạt, Huyền Nguyên trong cơ thể lưu chuyển cũng có chút tối nghĩa.
Diệp Huyền không dám khinh thường, từ lúc tiến vào, liền sử dụng tới Huyền Nguyên hộ thể.
Mặc dù như thế, vẫn có một loại mùi hôi thối vô cùng nồng nặc, trong nháy mắt truyền vào trong lỗ mũi Diệp Huyền.