Làm cho bọn họ cảm thấy khó tin.
- Thiên Dịch lão nhân, lưu lại đây cho ta.
Hiện tại Tô Tú Nhất quát một tiếng, hắn phát động tấn công cường đại.
Ầm ầm!
Huyền nguyên bành trướng, uy thế ngập trời, Tô Tú Nhất đánh một kích làm đám người Cừu Đoạn Thiên phun máu tươi, tốc độ chạy trốn giảm mạnh.
- Thiên Dịch lão nhân, cứu chúng ta.
Đám người Cửu Dương Tông Cừu Đoạn Thiên tông chủ hoảng sợ hô to.
Thiên Dịch lão nhân xùy cười một tiếng, hắn không quay đầu lại và mang theo đám người Đường Chiêu bay xa.
Lúc này bọn họ gặp nguy hiểm tính mạng, chỉ có kẻ điên mới quay lại cứu đám người Cửu Dương Tông, cứ mặc bọn họ tự sinh tự diệt đi, nói không chừng còn có thể giúp bọn họ giảm bớt vài đối thủ đấy.
- Đáng chết.
Đám người Cừu Đoạn Thiên nhìn thấy Thiên Dịch lão nhân không quan tâm bọn họ liền chửi ầm lên.
Bọn họ làm sao không biết Huyền Cơ Tông Thiên Dịch lão nhân đang bỏ rơi bọn họ.
- Đám người Cửu Dương Tông do các ngươi đối phó.
Tô Tú Nhất không có dừng lại, hắn truyền âm phân phó đám người Kiếm lão, tiếp tục đuổi theo đám người Thiên Dịch lão nhân đang đi xa.
Đám người Kiếm lão phía sau cảm thấy do dự, lúc này bao vây đám người Cừu Đoạn Thiên vào trong.
- Các vị, có chuyện gì cứ từ từ.
Đám người Cừu Đoạn Thiên vội vàng nói ra.
Giờ phút này số lượng đám người Kiếm lão nhiều hơn bọn họ gấp đôi, giao chiến như vậy chắc chắn vẫn lạc.
- Thời điểm này có gì mà từ từ? Cừu Đoạn Thiên, trước kia các ngươi giết người của chúng ta, không phải ngươi khi đó rất hung hăng càn quấy sao?
Đám người Kiếm lão căn bản khinh thường nghe Cừu Đoạn Thiên nói chuyện, bọn họ cười lạnh và ra tay ngay sau đó.
Ầm ầm.
Song phương giao thủ sinh ra huyền nguyên cường đại.
Đổi sang phương khác, Tô Tú Nhất vẫn đuổi theo đám người Thiên Dịch lão nhân không bỏ.
- Chúng ta phân tán ra.
Thiên Dịch lão nhân nhìn thấy Tô Tú Nhấ đuổi theo không bỏ liền nhướng mày.
Hắn biết rõ thời điểm này tách ra trốn, phân tán lực lượng đối phương truy kích mới có một đường sinh cơ, nếu tụ tập với nhau càng làm bọn họ lâm vào nguy hiểm.
Bá!
Hắn phân phó đám người Đường Chiêu một tiếng, Thiên Dịch lão nhân lập tức độc tự rời đi.
- Muốn đi?
Tô Tú Nhất cười lạnh một tiếng, hắn nhân lúc đối phương sơ hở liền bộc phát vạn đạo hào quang.
XIU....XIU... XIU....XIU... XÍU...UU!!
Những hào quang này hóa thành lao tù bao vây đám người Thiên Dịch lão nhân vào trong.
Đồng thời quạt lông mở ra, hư không kích động và có tia sáng bắn tới trước mặt Thiên Dịch lão nhân.
- Hỗn đản.
Thiên Dịch lão nhân nổi giận gầm lên một tiếng, hắn đánh ra một chưởng ngăn cản hào quang đánh tới, toàn thân hắn diễn biến hào quang ngăn cản lau tù.
- Tô Tú Nhất, rốt cuộc ngươi tìm ở đâu nhiều bảo vật như thế, thật là đáng chết ah.
Thiên Dịch lão nhân tức giận toàn thân phát run, đôi mắt hắn đỏ bừng.
Hắn hiện tại không có thời gian tức giận, chỉ có thể nghênh đón công kích của Tô Tú Nhất.
Ầm ầm.
Giao chiến kinh người bộc phát giữa chân trời.
Cùng lúc đó.
Các cường giả Cửu Dương Tông đang lâm vào trong nguy cơ.
- Mọi người tản ra chạy trốn.
Cừu Đoạn Thiên sợ hãi kêu lên, vẻ mặt tức giận, chợt mặc kệ đám người Nghiêm Tung và quay người chạy đi.
- Xem ra đăc điểm bỏ người nhà chạy trốn không chỉ có Thiên Dịch lão nhân có, Cừu Đoạn Thiên ngươi cũng có.
Đám lĩnh đội như Kiếm lão cười lớn, bọn họ lập tức đuổi giết Cừu Đoạn Thiên.
Cừu Đoạn Thiên tức giận trong mắt phun ra lửa, nhiều người như vậy vì sao lại chạy tới tìm ta?
Thấy đám người Kiếm lão tập trung mục tiêu vào Cừu Đoạn Thiên, Đông lão và Dược lão cũng không có đoạt của đám người Kiếm lão, bọn họ nhìn chằm chằm vào đám người khác.
Trong đó Cửu Dương Tông phó tông chủ Nghiêm Tung biến thành mục tiêu của hai người.
Thời điểm hai người chuẩn bị ra tay, đột nhiên có bóng người xuất hiện trước mặt hai người.
- Giao Nghiêm Tung cho ta đi, ta muốn lĩnh giáo thực lưc cường giả tam trọng đỉnh phong.
Mái tóc đen của Diệp Huyền không gió mà bay, trên người tỏa ra khí tức đáng sợ, khí tức Vũ Vương thất giai nhất trọng đang vận chuyển chậm chạp.
Mặc dù là mới vào Vũ Vương thất giai nhưng khí thế Diệp Huyền tỏa ra không yếu hơn cường giả Vũ Vương tam trọng.
- Huyền Diệp ngươi đây là...
- Ngươi một người làm sao có thể đối phó Nghiêm Tung là cường giả thất giai đỉnh phong, chúng ta cùng liên thủ đi.
Đông lão và Dược lão kinh hô thành tiếng.
Cảnh này cũng bị võ giả các thế lực khác nhìn thấy, Hạo Thiên đế quốc Lưu Sâm và Bành tường xùy cười, chỉ cảm thấy đầu óc Huyền Diệp có bệnh, thời điểm này còn muốn tìm uy phong chính là tìm cái chết.
Nội tâm hai người suy nghĩ ác độc, nếu Diệp Huyền bị Nghiêm Tung đánh chết thì càng tốt.
- Không có việc gì, một mình ta là đủ.
Diệp Huyền dùng ánh mắt tự tin nhìn sang Đông lão và Dược lão.
Vừa nói xong trên người hắn bộc phát võ đạo kình phong, huyền nguyên nổ vang to lớn, Lăng Hư Chi Vũ sau lưng mở ra và lôi quang chấn động, âm thanh rung động keng keng sinh ra và sấm sét xuất hiện, thân thể Diệp Huyền hóa thành hào quang bay tới trước mặt Nghiêm Tung.
Loại tự tin cùng bá đạo này làm Đông lão và Diệp lão ngạc nhiên.
Đặc biệt khi nhìn thấy lôi quang trên Lăng Hư Chi Vũ của Diệp Huyền thì bọn họ có cảm giác không muốn giao phong.
Hai người nào biết rằng Lăng Hư Chi Vũ của Diệp Huyền vốn là linh bảo thất giai, ban đầu Diệp Huyền chỉ có thể vận dụng một hai thành lực lượng, hôm nay đột phá Vũ Vương thất giai cho nên có thể phóng thích toàn bộ uy lực Lăng Hư Chi Vũ.
- Lại là tiểu tử ngươi dám một mình chặn đường ta, thật sự là trời cũng giúp ta, chỉ cần đánh chết ngươi là ta có thể rời khỏi nơi này, đến lúc đó chỉ cần thiêu đốt huyền nguyên chạy trốn, với tốc độ của ta, trừ Tô Tú Nhất thì những người khác không thể đuổi theo.
Nghiêm Tung đang sợ hãi chạy trốn lại nhìn thấy Diệp Huyền truy kích thì hắn kích động không nhỏ.
Bởi vì hắn biết rõ, Tô Tú Nhất đang đuổi giết Thiên Dịch lão nhân, căn bản không rảnh quản tới hắn.
Chỉ cần hắn đánh chết Diệp Huyền, hắn có thể đạt được sinh cơ và thoát khỏi nơi này.
Đối mặt thời khắc sinh tử, Nghiêm Tung lập tức điểm hai chỉ tạo thành mảng xà màu xám xuyên thấu hư không, nó nhanh như tia chớp cắn vào cổ Diệp Huyền.
Diệp Huyền bay tới gần và có cảm giác cổ mình lạnh buố.
- Thủy kiếm ý!
Tài Quyết Chi Kiếm sau lưng Diệp Huyền ra khỏi vỏ, ánh mắt lạnh lùng, tay phải cầm kiếm chém xuống.
Hắn bổ một kiếm làm hư không chấn động rất mạnh giống như sinh ra nước chảy, nước không ngừng bao phủ công kích của Nghiêm Tung.
- Thiên Dịch lão nhân, lưu lại đây cho ta.
Hiện tại Tô Tú Nhất quát một tiếng, hắn phát động tấn công cường đại.
Ầm ầm!
Huyền nguyên bành trướng, uy thế ngập trời, Tô Tú Nhất đánh một kích làm đám người Cừu Đoạn Thiên phun máu tươi, tốc độ chạy trốn giảm mạnh.
- Thiên Dịch lão nhân, cứu chúng ta.
Đám người Cửu Dương Tông Cừu Đoạn Thiên tông chủ hoảng sợ hô to.
Thiên Dịch lão nhân xùy cười một tiếng, hắn không quay đầu lại và mang theo đám người Đường Chiêu bay xa.
Lúc này bọn họ gặp nguy hiểm tính mạng, chỉ có kẻ điên mới quay lại cứu đám người Cửu Dương Tông, cứ mặc bọn họ tự sinh tự diệt đi, nói không chừng còn có thể giúp bọn họ giảm bớt vài đối thủ đấy.
- Đáng chết.
Đám người Cừu Đoạn Thiên nhìn thấy Thiên Dịch lão nhân không quan tâm bọn họ liền chửi ầm lên.
Bọn họ làm sao không biết Huyền Cơ Tông Thiên Dịch lão nhân đang bỏ rơi bọn họ.
- Đám người Cửu Dương Tông do các ngươi đối phó.
Tô Tú Nhất không có dừng lại, hắn truyền âm phân phó đám người Kiếm lão, tiếp tục đuổi theo đám người Thiên Dịch lão nhân đang đi xa.
Đám người Kiếm lão phía sau cảm thấy do dự, lúc này bao vây đám người Cừu Đoạn Thiên vào trong.
- Các vị, có chuyện gì cứ từ từ.
Đám người Cừu Đoạn Thiên vội vàng nói ra.
Giờ phút này số lượng đám người Kiếm lão nhiều hơn bọn họ gấp đôi, giao chiến như vậy chắc chắn vẫn lạc.
- Thời điểm này có gì mà từ từ? Cừu Đoạn Thiên, trước kia các ngươi giết người của chúng ta, không phải ngươi khi đó rất hung hăng càn quấy sao?
Đám người Kiếm lão căn bản khinh thường nghe Cừu Đoạn Thiên nói chuyện, bọn họ cười lạnh và ra tay ngay sau đó.
Ầm ầm.
Song phương giao thủ sinh ra huyền nguyên cường đại.
Đổi sang phương khác, Tô Tú Nhất vẫn đuổi theo đám người Thiên Dịch lão nhân không bỏ.
- Chúng ta phân tán ra.
Thiên Dịch lão nhân nhìn thấy Tô Tú Nhấ đuổi theo không bỏ liền nhướng mày.
Hắn biết rõ thời điểm này tách ra trốn, phân tán lực lượng đối phương truy kích mới có một đường sinh cơ, nếu tụ tập với nhau càng làm bọn họ lâm vào nguy hiểm.
Bá!
Hắn phân phó đám người Đường Chiêu một tiếng, Thiên Dịch lão nhân lập tức độc tự rời đi.
- Muốn đi?
Tô Tú Nhất cười lạnh một tiếng, hắn nhân lúc đối phương sơ hở liền bộc phát vạn đạo hào quang.
XIU....XIU... XIU....XIU... XÍU...UU!!
Những hào quang này hóa thành lao tù bao vây đám người Thiên Dịch lão nhân vào trong.
Đồng thời quạt lông mở ra, hư không kích động và có tia sáng bắn tới trước mặt Thiên Dịch lão nhân.
- Hỗn đản.
Thiên Dịch lão nhân nổi giận gầm lên một tiếng, hắn đánh ra một chưởng ngăn cản hào quang đánh tới, toàn thân hắn diễn biến hào quang ngăn cản lau tù.
- Tô Tú Nhất, rốt cuộc ngươi tìm ở đâu nhiều bảo vật như thế, thật là đáng chết ah.
Thiên Dịch lão nhân tức giận toàn thân phát run, đôi mắt hắn đỏ bừng.
Hắn hiện tại không có thời gian tức giận, chỉ có thể nghênh đón công kích của Tô Tú Nhất.
Ầm ầm.
Giao chiến kinh người bộc phát giữa chân trời.
Cùng lúc đó.
Các cường giả Cửu Dương Tông đang lâm vào trong nguy cơ.
- Mọi người tản ra chạy trốn.
Cừu Đoạn Thiên sợ hãi kêu lên, vẻ mặt tức giận, chợt mặc kệ đám người Nghiêm Tung và quay người chạy đi.
- Xem ra đăc điểm bỏ người nhà chạy trốn không chỉ có Thiên Dịch lão nhân có, Cừu Đoạn Thiên ngươi cũng có.
Đám lĩnh đội như Kiếm lão cười lớn, bọn họ lập tức đuổi giết Cừu Đoạn Thiên.
Cừu Đoạn Thiên tức giận trong mắt phun ra lửa, nhiều người như vậy vì sao lại chạy tới tìm ta?
Thấy đám người Kiếm lão tập trung mục tiêu vào Cừu Đoạn Thiên, Đông lão và Dược lão cũng không có đoạt của đám người Kiếm lão, bọn họ nhìn chằm chằm vào đám người khác.
Trong đó Cửu Dương Tông phó tông chủ Nghiêm Tung biến thành mục tiêu của hai người.
Thời điểm hai người chuẩn bị ra tay, đột nhiên có bóng người xuất hiện trước mặt hai người.
- Giao Nghiêm Tung cho ta đi, ta muốn lĩnh giáo thực lưc cường giả tam trọng đỉnh phong.
Mái tóc đen của Diệp Huyền không gió mà bay, trên người tỏa ra khí tức đáng sợ, khí tức Vũ Vương thất giai nhất trọng đang vận chuyển chậm chạp.
Mặc dù là mới vào Vũ Vương thất giai nhưng khí thế Diệp Huyền tỏa ra không yếu hơn cường giả Vũ Vương tam trọng.
- Huyền Diệp ngươi đây là...
- Ngươi một người làm sao có thể đối phó Nghiêm Tung là cường giả thất giai đỉnh phong, chúng ta cùng liên thủ đi.
Đông lão và Dược lão kinh hô thành tiếng.
Cảnh này cũng bị võ giả các thế lực khác nhìn thấy, Hạo Thiên đế quốc Lưu Sâm và Bành tường xùy cười, chỉ cảm thấy đầu óc Huyền Diệp có bệnh, thời điểm này còn muốn tìm uy phong chính là tìm cái chết.
Nội tâm hai người suy nghĩ ác độc, nếu Diệp Huyền bị Nghiêm Tung đánh chết thì càng tốt.
- Không có việc gì, một mình ta là đủ.
Diệp Huyền dùng ánh mắt tự tin nhìn sang Đông lão và Dược lão.
Vừa nói xong trên người hắn bộc phát võ đạo kình phong, huyền nguyên nổ vang to lớn, Lăng Hư Chi Vũ sau lưng mở ra và lôi quang chấn động, âm thanh rung động keng keng sinh ra và sấm sét xuất hiện, thân thể Diệp Huyền hóa thành hào quang bay tới trước mặt Nghiêm Tung.
Loại tự tin cùng bá đạo này làm Đông lão và Diệp lão ngạc nhiên.
Đặc biệt khi nhìn thấy lôi quang trên Lăng Hư Chi Vũ của Diệp Huyền thì bọn họ có cảm giác không muốn giao phong.
Hai người nào biết rằng Lăng Hư Chi Vũ của Diệp Huyền vốn là linh bảo thất giai, ban đầu Diệp Huyền chỉ có thể vận dụng một hai thành lực lượng, hôm nay đột phá Vũ Vương thất giai cho nên có thể phóng thích toàn bộ uy lực Lăng Hư Chi Vũ.
- Lại là tiểu tử ngươi dám một mình chặn đường ta, thật sự là trời cũng giúp ta, chỉ cần đánh chết ngươi là ta có thể rời khỏi nơi này, đến lúc đó chỉ cần thiêu đốt huyền nguyên chạy trốn, với tốc độ của ta, trừ Tô Tú Nhất thì những người khác không thể đuổi theo.
Nghiêm Tung đang sợ hãi chạy trốn lại nhìn thấy Diệp Huyền truy kích thì hắn kích động không nhỏ.
Bởi vì hắn biết rõ, Tô Tú Nhất đang đuổi giết Thiên Dịch lão nhân, căn bản không rảnh quản tới hắn.
Chỉ cần hắn đánh chết Diệp Huyền, hắn có thể đạt được sinh cơ và thoát khỏi nơi này.
Đối mặt thời khắc sinh tử, Nghiêm Tung lập tức điểm hai chỉ tạo thành mảng xà màu xám xuyên thấu hư không, nó nhanh như tia chớp cắn vào cổ Diệp Huyền.
Diệp Huyền bay tới gần và có cảm giác cổ mình lạnh buố.
- Thủy kiếm ý!
Tài Quyết Chi Kiếm sau lưng Diệp Huyền ra khỏi vỏ, ánh mắt lạnh lùng, tay phải cầm kiếm chém xuống.
Hắn bổ một kiếm làm hư không chấn động rất mạnh giống như sinh ra nước chảy, nước không ngừng bao phủ công kích của Nghiêm Tung.