Diệp Viễn ở trong quán bar, có vẻ như đang uống rượu cùng đám người Cao Phi.
Nhưng anh vẫn luôn dõi theo những người theo dõi anh bên ngoài đó.
Vừa nãy anh cũng nghe hết toàn bộ lời của Tiêu Toàn không lọt một chữ.
Sau khi được biết người của nhà họ Tiêu lại muốn giết anh, từ đó có được tư cách có thể vào nội môn Thế Ngoại Đào Nguyên, khóe miệng Diệp Viễn nhếch lên nụ cười.
Anh đang suy nghĩ là thế nào để hoạt động trong Thế Ngoại Đào Nguyên, không ngờ người của nhà họ Tiêu lại dẫn xác tới.
Đương nhiên anh sẽ không khách sáo.
Sau khi uống với thêm một lúc với đám người Cao Phi, mấy người Cao Phi đều không trụ nổi, tất cả gục xuống gầm bàn.
Lúc này Diệp Viễn mới bảo hai mỹ nữ tiếp đãi đưa mấy người Cao Phi đến chỗ khác nghỉ ngơi.
Còn anh lại ung dung thong thả đi ra cổng lớn của quán bar.
Sau đó từ từ đi về phía lối vào của Trung Môn.
Còn đám người Tiêu Toàn đi theo phía sau Diệp Viễn từ xa lại vội vàng đi theo bước chân của Diệp Viễn.
Rất nhanh, Diệp Viễn đã đến chỗ lối vào của Trung Môn.
Người gác cổng ở lối vào Trung Môn vừa nhìn thấy Diệp Viễn, đã vô cùng cung kính khom lưng với Diệp Viễn.
“Xin chào anh!”
Diệp Viễn khẽ gật đầu với mấy người gác cổng, rồi đi vào Trung Môn.
Trung Môn không khác gì với bên ngoài, thay đổi duy nhất là khí địa linh dày đặc hơn bên ngoài.
Hơn nữa có thể trực tiếp dành cho võ giả hấp thụ.
“Ở đây không có cao thủ gì, đến nội môn!”
Sau khi vào Trung Môn, trong đầu của Diệp Viễn vang lên giọng của lão tiền bối ở quán bar chị Thanh đó.
Diệp Viễn cũng không nghĩ nhiều, sau khi đi một vòng trong trung môn, liền đến lối vào của nội môn.
Ở lối vào nội môn vẫn có lính canh gác.
Hơn nữa thực lực của lính gác cổng còn đạt đến cảnh giới Tiên Võ Thánh.
Linh gác ở đây lại không khách sáo với Diệp Viễn, sau khi thản nhiên lướt nhìn Diệp Viễn một cái, liền cho Diệp Viễn đi vào nội môn.
Sau khi vào nội môn, Diệp Viễn phát hiện ở đây đã không còn kiến trúc hiện đại hóa, mà đều là kiến trúc cổ đại xưa cũ.
Nhìn mức độ tổn hại của những tòa kiến trúc này, tất cả đều đã lâu đời rồi.
Và võ giả đi trên phố, cảnh giới thấp nhất cũng đều là cảnh giới tiên võ thánh.
Sau khi đi một vòng trên phố, cảm nhận được xung quanh có mấy người khí thế mạnh mẽ ngấm ngầm bao vây anh.
Cuối cùng khóe miệng Diệp Viễn nhếch lên nụ cười.
Sau đó giả bộ không để ý, chậm rãi rời khỏi con phố chính, đến một bãi đất trống cực kỳ yên tĩnh cách con đường chính khoảng hai kilomet mới dừng bước chân.
Ung dung quay người lại, cất giọng lạnh nhạt nói.
“Thế nào, đi theo lâu như vậy còn không ra tay à?”
Mấy người vẫn luôn mai phục trong tối nghe thấy lời của Diệp Viễn, cũng biết họ đã bị lộ.
Sau đó cũng không giấu diếm gì, tất cả hiện thân, bao vây Diệp Viễn ở giữa.
Diệp Viễn lướt nhìn qua một vòng, phát hiện thực lực của những người này đều vô cùng cao.
Tổng cộng sáu cường giả cấp Vương.
Hai bán vương đỉnh phong, bốn người cảnh giới bán vương trung kỳ.
Đối diện với cường giả cấp Vương, Diệp Viễn vẫn bình thản.
Quay đầu nhìn sang người dẫn đầu, nhàn nhạt nói.
“Xem ra nhà họ Tiêu các người đúng là hạ quyết tâm, lại tìm mấy cường giả cảnh giới bán vương đến!”
Kẻ dẫn đầu không phải ai khác, chính là Tiêu Đỉnh Phong nhà họ Tiêu.
Khi Tiêu Đỉnh Phong nghe thấy Diệp Viễn lại có thể vừa nhìn là nhận ra cảnh giới của mấy người họ, cũng rất ngạc nhiên.
Phải biết rằng, thực lực đạt đến cấp bán vương, đã hoàn toàn có thể vận dụng khí địa linh một cách tự nhiên rồi, sẽ không bị võ giả thấp hơn cấp vương cảm nhận được.
Nhưng không ngờ Diệp Viễn lại vừa nhìn là nhận ra cảnh giới của họ.
Diệp Viễn có thể nhìn ra cảnh giới của họ, cho thấy có lẽ Diệp Viễn cũng là cường giả cấp bán vương.
Ở độ tuổi này đã có cảnh giới cấp bán vương, Tiêu Đỉnh Phong cũng chấn hãi về thiên phú của Diệp Viễn.
Sắp theo kịp Tiêu Minh của nhà họ Tiêu họ rồi.
Đương nhiên, việc này cũng khiến hắn có lòng muốn giết Diệp Viễn hơn.
Nhà họ Tiêu họ tuyệt đối không cho phép có người có thể vượt qua Tiêu Minh.
Huống hồ, bây giờ Diệp Viễn còn được Thế Ngoại Đào Nguyên công nhận.
Mà còn có được tư cách vào nội môn, nếu sau này Diệp Viễn tu luyện trong nội môn, tương lai chắc chắn sẽ áp chế Tiêu Minh nhà họ Tiêu.
Chuyện như vậy, hắn tuyệt đối không cho phép xảy ra.
Cũng không phí lời, Tiêu Đỉnh Phong gật đầu với bốn người xung quanh.
Bốn người lập tức bùng phát khí thế toàn thân, tất cả sử dụng ra chiêu thức mạnh nhất, hằm hằm xông về phía Diệp Viễn.
Họ hầu như đều là người của bên ngoài và trung môn, nhưng vì giúp Tiêu Đỉnh Phong giết Diệp Viễn, họ cũng phải trả giá, sử dụng một vài thủ đoạn đặc biệt, qua mặt được người bảo vệ của nội môn, mới theo được Diệp Viễn vào nội môn.
Họ không thể ở trong nội môn quá lâu, nếu không sẽ nhanh chóng bị người bảo vệ của nội môn phát hiện.
Lén vào nội môn, hậu quả sẽ vô cùng nguy hiểm.
Vì vậy, họ lập tức sử dụng ra chiêu thức mạnh nhất của họ, mong muốn đánh Diệp Viễn chết bằng một đòn.
Đối diện với sự tấn công của sáu cường giả cấp bán Vương, Diệp Viễn lại cười khinh thường.
Chỉ thấy anh dậm chân, một luồng khí mạnh vụt lên bùng phát dưới chân anh.
Cả người lao đi như mũi tên rời cung, nhanh chóng xông đến một cường giả bán vương đỉnh phong lao về phía anh đầu tiên.