Mục lục
Quỷ Môn Độc Thánh - Thần y tu tiên - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đạo kiếm khí sắc bén hung hăng đánh mạnh vào lực phản chấn đang nhanh chóng lao tới kia.

"Ầm!"

Cả hai hung hăng đụng nhau, làn sóng năng lượng cực kỳ cường đại và kinh khủng trong nháy mắt phân tán ra mọi hướng.

Mà Diệp Viễn theo bản năng bảo vệ đám người Tiểu Tuyết.

Nhưng lúc này, ông lão vung tay áo bẩn thỉu lên, làn sóng năng lượng kinh khủng lập tức biến mất.

Một chiêu này lại khiến Diệp Viễn cảm thấy sốc trước thực lực đáng sợ của ông lão này.

Điều này cũng khiến Diệp Viễn hiểu được ông lão bẩn thỉu trước mặt trông giống như kẻ ăn xin này chính là đối thủ bất khả chiến bại của anh.

Mà đây là lần đầu tiên kể từ khi anh bắt đầu tu luyện, Diệp Viễn gặp được một cao thủ đáng sợ như vậy.

Lúc này, ánh mắt ông lão lại liếc nhìn Diệp Viễn, có chút kinh ngạc nói.

"Thằng nhóc này không tệ, lại biết kiếm pháp lợi hại như vậy!"

Tự biết mình không phải là đối thủ của ông lão, mà lúc này ông lão cũng không làm tổn thương Niếp Niếp, Diệp Viễn cũng chỉ có thể thu kiếm, ôm quyền hướng về phía ông lão.

"Tiền bối quá khen rồi! Mặc dù kiếm pháp của vãn bối lợi hại nhưng cũng không phải đối thủ của tiền bối. Thực lực của tiền bối cao, cho dù vãn bối có tâng bốc thế nào cũng không đuổi kịp!"

Ông lão nghe xong lời này thì khinh thường nhìn Diệp Viễn nói.

"Haha, thằng nhóc này, đừng nịnh nọt nữa, trên đời này ông đây ghét nhất chính là bị người khác nịnh nọt!"

"Thằng nhóc cậu vốn là một người không sợ trời không sợ đất, từ khi nào mà lại học được cách nịnh hót thế? Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì Diệp Diệt Tiêu nổi tiếng khắp thiên hạ sẽ bị người khác mắng chết đấy!"

"Tiền bối biết tôi sao?", Diệp Viễn có chút kinh ngạc nói.

"Haha, ở tuổi này mà có thực lực như vậy, trên đời này, ngoại trừ Diệp Diệt Tiêu cậu ra thì còn ai có yêu nghiệt thiên phú đáng sợ như vậy!", ông lão lại khinh thường nhìn Diệp Viễn.

Lúc đầu, ông lão quả thực cũng không biết Diệp Viễn là ai, ông ta đến đây vì bị mùi hương của rượu ngon thu hút.

Mãi cho đến khi nhìn thấy Diệp Viễn ra tay cùng với sức mạnh kinh khủng ẩn chứa trong một cú đấm của ạn, ông ta mới đoán được anh là ai.

"Haha, không ngờ tôi lại nổi tiếng như vậy, thậm chí ngay cả tiền bối cũng biết!", Diệp Viễn giả vờ ngây ngô sờ sờ đầu.

Nhưng bộ dáng của Diệp Viễn đương nhiên bị ông lão liếc mắt nhìn thấu.

"Được rồi, đừng giả vờ nữa, tôi không có hứng thú với cô bé này, chỉ có chút tò mò linh thể Thiên Địa đến tột cùng trông như thế nào thôi!"

Nói xong, ông lão buông lỏng Niếp Niếp.

Khi ông lão buông Niếp Niếp ra, Niếp Niếp dùng đôi chân nhỏ bé của mình giẫm mạnh vào chân ông lão.

Trong miệng còn lầm bầm: "Ông già bẩn thỉu này, ông dám ức hiếp sư phụ của tôi!"

Sắc mặt của ông lão giả nhất thời chuyển thành màu gan heo.

"A!"

Sau đó giống như có một vật nặng hàng ngàn kg đập mạnh vào chân, ông ta trực tiếp ngã xuống đất, ôm chân điên cuồng kêu la thảm thiết.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Diệp Viễn đều sửng sốt.

Ông lão vừa rồi ngay cả Diệp Viễn cũng không phải là đối thủ, sao vừa bị Niếp Niếp giẫm một cái đã phải kêu bố gọi mẹ thế?

Nhìn sự đau đớn trên khuôn mặt của ông lão, có vẻ như ông ta không giả vờ.

Điều này khiến nhiều người cảm thấy vô cùng nghi ngờ.

Niếp Niếp cũng bị tiếng kêu thảm thiết của ông lão làm cho khiếp sợ.

"Ông già bẩn thỉu này, ông kêu cái gì? Không được kêu, nếu còn kêu nữa thì tôi sẽ giẫm ông đấy!"

Nói xong, Niếp Niếp lại nâng chân nhỏ của mình lên, chuẩn bị giẫm lên ông lão.

Thấy vậy, ông lão lập tức ngừng la hét.

Ông ta liên tục nói với Niếp Niếp: "Tiểu tổ tông ơi, tôi sai rồi, tôi không kêu nữa, không kêu nữa!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK