Mục lục
Quỷ Môn Độc Thánh - Thần y tu tiên - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay sau đó, những thanh trường kiếm phía sau tiếp tục bay tới, cũng tiếp tục đâm xuyên qua người bọn họ.

Trong chớp mắt sau đó, trên người mấy người đột nhiên bốc lên một ngọn lửa hừng hực kinh khủng, đốt bọn họ hồn phi phách tán.

Sau khi ngọn lửa cắn nuốt mấy người xong, thoáng một cái đã biến mất không thấy.

Diệp Viễn tiện tay vung lên, những thanh trường kiếm kia lập tức bay về phía anh lần nữa.

Mà đồ vật trên người mấy lão già kia cũng bay thẳng vào trong nhẫn không gian trên tay Diệp Viễn.

"Hừ, muốn linh khí cực phẩm ư, đáng tiếc, mấy người không có mạng sống để làm điều đó!"

Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, giống như một chiến thần bất bại, chân đạp phi kiếm đứng ở trên hư không.

Ánh mắt anh nhìn thẳng về phía Tiêu Cổ dưới đất.

Trường kiếm trong tay anh khẽ động lần nữa, chỉ thẳng vào Tiêu Cổ, cất cao giọng quát lạnh: "Lão già nhà họ Tiêu, cút lên đây đánh với tôi một trận đi!"

Mà giờ phút này, Tiêu Cổ vẫn còn đang ở trong trạng thái đờ đẫn, ông ta chẳng thể nghĩ tới Diệp Viễn lại cường đại như thế.

Chỉ trong giây lát đã tiêu diệt toàn bộ thuộc hạ của mình.

Thẳng đến khi giọng nói của Diệp Viễn rơi xuống thật lâu, ông ta mới tỉnh lại.

Ban đầu Diệp Viễn giết mấy tên thuộc hạ của mình đã khiến ông ta vô cùng tức giận rồi, thế mà bây giờ Diệp Viễn lại khiêu khích ông ta như vậy, làm sao ông ta có thể nhẫn nhịn được.

"A, hậu bối cuồng vọng, cậu muốn chết mà!"

Tiêu Cổ chợt quát lên một tiếng, trong tay ông ta cũng xuất hiện một thanh trường thương linh khí cực phẩm, bóng người khẽ động, sau đó bay lên không trung.

Nhìn thấy bóng người Tiêu Cổ khẽ động, Diệp Viễn cũng không hề dừng lại.

Anh khẽ vung tay lên, trường kiếm dày đặc phía sau liền nhanh chóng bay về phía Tiêu Cố như mưa rơi lần nữa.

Chúng vừa bay thật nhanh, đồng thời cũng nhanh chóng ngưng kết thành một thanh kiếm khổng lồ.

Dù sao Tiêu Cổ cũng là người mạnh nhất thánh địa nhà họ Tiêu, thực lực đã đạt tới cảnh giới Lâm Vương đỉnh phong, so sánh với mấy lão già vừa rồi thì đúng là mạnh hơn không ít.

Đồng thời trong tay Tiêu Cổ cũng có linh khí cực phẩm.

Bởi vậy, Diệp Viễn cũng không dám có chút chủ quan.

Vừa ra tay, anh đã dùng chiêu thức cường đại nhất.

Tiêu Cổ nhìn thấy thanh kiếm khổng lồ vừa ngưng kết ra, sắc mặt biến đổi lần nữa, càng thêm cảm thấy rung động với sự yêu nghiệt của Diệp Viễn.

Nhưng cùng lúc đó, ý định muốn giết Diệp Viễn của ông ta cũng càng tăng lên.

Lúc trước ông ta chỉ cho rằng Diệp Viễn mạnh hơn Tiêu Thiên Minh một chút mà thôi, ông ta muốn khống chế Diệp Viễn vẫn rất dễ dàng.

Nhưng sau khi Diệp Viễn cho ông ta thấy thiên phú yêu nghiệt, lại dùng một chiêu tiêu diệt mấy tên thuộc hạ của ông ta, ông ta đã cũng không dám nhìn Diệp Viễn nữa.

Điều này khiến ông ta hiểu được, Diệp Viễn tuyệt đối là một đối thủ cực mạnh không hề thua kém ông ta là bao.

Mà loại người này, đương nhiên ông ta sẽ không có cách nào thuần phục được.

Bởi vậy cũng chỉ có thể tiêu diệt thôi.

Nếu không đợi sau này thực lực của Diệp Viễn lại trưởng thành thêm một chút, vậy ông ta sẽ tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Diệp Viễn.

Nhìn thấy thanh kiếm khổng lồ của Diệp Viễn đang lao về phía mình.

Tiêu Cổ cũng không dám đón đỡ, nhanh chóng vung trường thương trong tay lên, mấy luồng khí kinh khủng cộng thêm khí tức khủng bố mà linh khí cực phẩm phát ra, bổ mạnh về phía thanh kiếm khổng lồ kia.

Mà thân thể của ông ta cũng tăng tốc trong nháy mắt, nhanh chóng thoát khỏi phạm vi chém tới của thanh kiếm khổng lồ.

"Ầm!"

Mấy luồng khí mạnh kinh khủng đánh mạnh vào trên thanh kiếm khổng lồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK