“Con nhất định phải giết chết đám cặn bã này, con muốn băm thây chúng nó ra!”
Đôi mắt Vương Tử Phàm đỏ bừng, sắc mặt dữ tợn, trông cứ như một tên ác ma.
“Yên tâm, bố của con chắc chắn sẽ trả thù cho con, không một ai trong đám người đó được sống!”, người phụ nữ trung niên cũng nói với giọng điệu hung hãn.
Bà ta chỉ có một đứa con trai là Vương Tử Phàm, từ nhỏ đã yêu thương chiều chuộng, chưa từng dám nặng lời một câu.
Nhưng không ngờ hôm nay lại bị người ta đánh thành một kẻ tàn phế ngay trên địa bàn của mình.
“Kẽo kẹt!”
Lúc này, cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên cao lớn đẩy cửa đi vào.
Người này là gia chủ hiện tại của gia tộc lánh đời nhà họ Vương ở tỉnh Tiềm Long, Vương Dương Minh.
“Bố, sao rồi ạ?”
Nhìn thấy bố, Vương Tử Phàm lập tức trở nên căng thẳng.
Nếu bố anh ta không xin được thuốc từ người của Phệ Thiên Giáo thì cả đời này anh ta sẽ hoàn toàn mất đi tư cách làm đàn ông.
Đây không phải kết quả mà anh ta mong muốn.
Vương Dương Minh nhìn Vương Tử Phàm đang nằm trên giường với vẻ đau lòng, sau đó khẽ thở dài.
“Không xin được, thôn nghỉ dưỡng suối nước nóng Tiên Vực đã đóng cửa, dường như người của Phệ Thiên Giáo cũng biến mất rồi!”
Nghe Vương Dương Minh nói thế, Vương Tử Phàm sững sờ.
Trên mặt anh ta thoáng chốc tràn đầy sự tuyệt vọng.
“Con trai, con yên tâm, bố chắc chắn sẽ nghĩ cách chữa cho con!”
Dù Vương Dương Minh nói thế, nhưng trong lòng ông ta lại không ôm hy vọng quá lớn.
Vết thương của con trai ông ta thật sự quá nghiêm trọng, chỗ đó cũng hoàn toàn hỏng rồi.
Trước đó ông ta còn muốn đi tìm người của Phệ Thiên Giáo để xin đan dược.
Nhưng điều khiến ông ta tuyệt vọng là Tiên Vực đã đóng cửa, người của Phệ Thiên Giáo cũng không có tung tích.
Bây giờ e rằng không còn ai có thể chữa bệnh cho con trai của ông ta nữa.
“A1’
Sau khi biết cậu nhỏ của mình có thể hoàn toàn không thể phục hồi lại như cũ, Vương Tử Phàm lại trở nên điên cuồng.
Vương Dương Minh chỉ có thể đánh một chưởng vào gáy Vương Tử Phàm để anh ta ngất đi.
“Dương Minh, có phải con trai đã không cứu được nữa rồi không?”, người phụ nữ trung niên ở bên cạnh lập tức hỏi.
Khi nãy đương nhiên bà ta cũng nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của chồng.
Vương Dương Minh lại thở dài, sau đó gật đầu.
“Bây giờ không thấy tung tích của người Phệ Thiên Giáo, e rằng cả đời này không còn ai có thể cứu được con trai nữa!”