Cả đêm nay Diệp Viễn không được nghỉ ngơi tốt, nội tâm giống như mèo cào vậy.
Mãi đến sáng anh mới ngủ được.
Chỉ là ngủ không đến hai tiếng đồng hồ.
Đã bị Thư Uyển Nhi đánh thức.
“Anh Diệp, ăn cơm thôi!”
Diệp Viễn nhìn xuống điện thoại di động, bảy giờ.
Anh bất đắc dĩ thức dậy.
Nhờ Thư Uyển Nhi phục vụ, Diệp Viễn rất nhanh đã rửa mặt xong.
Lúc đến phòng ăn, anh phát hiện trên bàn phòng ăn đã bày biện đủ các loại món ngon.
Trong không khí cũng tràn đầy mùi thơm của đồ ăn.
Chỉ cần ngửi thấy mùi thơm này, Diệp Viễn liền cảm thấy vị của những món ăn này sẽ rất ngon.
Diệp Viễn cầm đũa lên bắt đầu thưởng thức đồ ăn, Thư Uyển Nhi lập tức lo lắng, bởi vì đây là lần đầu tiên cô ta nấu ăn cho Diệp Viễn, sợ vị không ngon.
Sau khi Diệp Viễn thử tất cả món ăn, Thư Uyển Nhi vô cùng lo lắng hỏi.
“Thế nào?”
“Cực ngon!”
Diệp Viễn chìa ngón tay cái ra.
Mặc dù anh đã từng ăn rất nhiều món ăn do đầu bếp hàng đầu chế biến, cũng từng ăn ở rất nhiều nhà hàng cao cấp, nhưng so với mùi vị món ăn do Thư Uyển Nhi nấu thì đúng là rác rưởi.
Sau khi nhận được tán thưởng của Diệp Viễn, trên mặt Thư Uyển Nhi liền lộ ra nụ cười mừng rỡ.
“Cô cũng ngồi xuống ăn chung đi!”
Thư Uyển Nhi vội vàng nói: “Anh Diệp, tôi phải phục vụ anh ăn cơm, chờ anh ăn xong thì tôi ăn!”
Lời này khiến Diệp Viễn hơi nhíu mày.
Buổi tối, thật ra Diệp Viễn cũng nghĩ thông rồi, nếu Thư Uyển Nhi muốn ở lại bên cạnh mình.
Vậy thì anh tuyệt đối sẽ không để Thư Uyển Nhi có đống quy tắc lộn xộn kia.
Anh cũng không muốn để Thư Uyển Nhi trở thành nô lệ của mình.
Anh cảm thấy cần phải cố gắng nói chuyện với Thư Uyển Nhi.
“Uyển Nhi, cô thật sự muốn ở bên cạnh tôi, trở thành vợ của tôi sao?”
“Đúng vậy thưa anh!”, Thư Uyển Nhi trả lời.
“Vậy được, nếu đã muốn làm vợ tôi, vậy thì tất cả đều phải nghe lời tôi đúng không? Theo quy tắc của tôi?”
“Đương nhiên rồi!”
“Tốt lắm, nếu đã nghe tôi, vậy thì bây giờ cô ngồi xuống cùng tôi ăn cơm!”
Thư Uyển Nhi vội vàng lắc đầu: “Không được, mẹ tôi từng nói…”
Chỉ là lời Thư Uyển Nhi còn chưa nói hết đã bị Diệp Viễn cắt đứt.
“Tôi nói rồi, nếu cô muốn ở lại bên cạnh tôi, vậy tất cả đều phải theo quy tắc của tôi, nếu như cô không tuân theo, vậy bây giờ cô có thể đi được rồi!”
Nghe thấy Diệp Viễn dường như có phần tức giận, sắc mặt Thư Uyển Nhi lập tức bị dọa cho trắng bệch.
Cô ta luôn miệng nói xin lỗi: “Anh Diệp, tôi sai rồi!”
“Biết sai rồi hả, còn không mau ngồi xuống ăn cơm!”
Thư Uyển Nhi vội vàng gật đầu, khôn khéo ngồi bên cạnh Diệp Viễn.
“Đúng rồi, tốt lắm, ăn cơm thôi!”
Nói xong, Diệp Viễn đưa cho Thư Uyển Nhi một đôi đũa, còn mình bắt đầu ăn ngấu nghiến.