Vừa bước vào đường hầm đã có một luồng khí tức mạnh khủng khiếp ập vào trước mặt.
Diệp Viễn vung tay lên, một tấm khiên trong suốt lập tức chắn trước mặt anh và Lâm Vãn Tình.
Đường hầm quanh co khúc khuỷu nối thẳng xuống dưới lòng đất, Diệp Viễn vừa dẫn theo Lâm Vãn Tình đi vừa quan sát nó. Điều khiến anh ngạc nhiên là toàn bộ đường hầm thế mà đều dùng một loại đá Huyền Âm cực kỳ cứng rắn còn vô cùng hiếm xây dựng nên.
Vả lại, trên mỗi viên đá Huyền Âm còn khắc một loại trận pháp.
Diệp Viễn vừa nhìn dấu vết khắc trên đá đã biết nó tuyệt đối có hơn 1000 năm lịch sử.
Họ men theo đường hầm âm u đi xuống phía dưới khoảng 2 phút.
Trước mặt bỗng trở nên thoáng đãng và sáng trưng.
Song cảnh tượng ấy lại khiến cho Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì bọn họ không ngờ đến nơi cuối con đường hầm âm u lạnh lẽo này lại là một không gian thoáng đãng trông như tiên cảnh nhân gian rộng chừng mấy ngàn mét vuông.
Hoàn toàn khác hẳn với vẻ âm u lạnh lẽo bên ngoài như thể hai thế giới.
Chỉ thấy trên mặt đất trống khoảng mấy ngàn mét vuông kia mọc đầy đủ loại hoa thơm cỏ lạ, thần thụ, thần dược hiếm có.
Toàn bộ không gian cũng tràn ngập linh khí gần như sắp hóa thành sương mù.
Ở vị trí chính giữa còn có hai tòa lầu các hai tầng cổ kính tràn đầy dấu vết năm tháng.
Đằng sau hai căn lầu các ấy là một tế đàn khổng lồ được chế tác chỉ toàn bằng ngọc thạch quý báu.
Xem độ mới của tế đàn bằng ngọc ấy thì có vẻ chỉ mới xây dựng được vài năm.
Trên tế đàn còn có hai miếng ngọc một đen một trắng dài khoảng 10m, tạo thành một cái đồ án Thái Cực. Mà ở mắt cá trên đồ án Thái Cực lại khảm hai miếng linh thạch.
Giờ phút này, hai miếng linh thạch ấy đang liên tục tỏa ra linh khí nồng đậm thôi thúc đồ án Thái Cực chậm rãi xoay tròn.
Theo sự xoay tròn của nó, bên dưới tế đàn không ngừng tỏa ra khí tức khủng bố cộng thêm vô số sát khí và tử khí màu đen.
Sau khi những tử khí và sát khí ấy tràn ra, lại ngưng tụ thành một quả cầu năng lượng liên tục đập mạnh lên hai tòa lầu các tràn ngập dấu vết năm tháng kia.
Có điều, bên ngoài lầu các lại có một lớp phòng ngự màu trắng ngăn cản đòn tấn công của những quả cầu năng lượng kia.
Song lúc này, lớp phòng ngự màu trắng kia rõ ràng đã xuất hiện vết nứt.
Có vẻ nó không còn trụ được bao lâu nữa.
"Phá hủy tế đàn kia mau lên!"
Trần Bắc Phong lập tức mở miệng nói.
Ngay sau đó, anh ta lập tức lấy kiếm Xích Linh ra, chém mạnh về phía tế đàn kia.
Trần Thanh Thanh cũng vận chuyển nội khí điều khiển trường kiếm của mình tấn công tế đàn.
Chỉ là, thanh kiếm của hai người mới xông đến trước tế đàn khoảng 1m thì có một quả cầu năng lượng bỗng đánh tới.
Năng lượng chứa trong quả cầu ấy đến cả Diệp Viễn tự mình ra tay cũng phải dùng hết sức để đối phó.
Với thực lực của Trần Thanh Thanh và Trần Bắc Phong thì hoàn toàn không thể chống lại được đòn tấn công của nó.
Không có gì bất ngờ xảy ra, kiếm của cả hai lập tức bị quả cầu ấy đánh bay.
Sau khi đánh bay kiếm của hai người, nó lại dùng một tốc độ cực nhanh bắn thẳng về phía họ.
Diệp Viễn thấy vậy thì cơ thể nhoáng lên, xuất hiện trước mặt cả hai.
Sau đó, tay anh khẽ nhúc nhích.
Nguyên Anh Chi Hỏa lập tức ngưng tụ thành một quả cầu lửa.
"Đi!"
Diệp Viễn hét lên một tiếng, thuận tay nắm lấy Trần Thanh Thanh và Trần Bắc Phong rồi nhanh chóng lùi về phía sau.
"Ầm!"
Ngay khi Diệp Viễn dẫn theo hai người rời xa khoảng trăm mét thì quả cầu lửa do Nguyên Anh Chi Hỏa ngưng tụ thành và quả cầu năng lượng khủng bố kia cũng va vào nhau.
Thoáng chốc, một năng lượng như muốn hủy diệt tất cả mọi thứ lập tức bùng nổ.
Vả lại, nó còn điên cuồng lan ra xung quanh.
Nơi nó đi ngang qua, hoa thơm cỏ lạ, linh thảo thần dược trên mặt đất đều bị nhổ cỏ tận gốc.
Diệp Viễn nắm lấy Trần Thanh Thanh và Trần Bắc Phong nhanh chóng chạy đến bên cạnh Lâm Vãn Tình, rồi dựng lên một lớp phòng ngự chắn trước mặt.