Hóa ra chuyện Diệp Viễn diệt trừ Phạm Lợi Phong và Sử Hoành Đồ đã truyền ra ngoài.
Điều này khiến cho tất cả người dân trong trấn bị Phạm Lợi Phong chèn ép bao nhiêu năm nay đều vô cùng kích động.
Người dân vui sướng đến thẳng nhà Lâm Tuyết, muốn cảm ơn đám người Diệp Viễn.
Sau khi đến nhà Lâm Tuyết, Thẩm Tư Phàm lại nói với tất cả người dân, bọn họ muốn mua đất phía sau núi, xây dựng nhà máy dược liệu ở trong trấn.
Tin tức này khiến người dân trong thôn càng thêm kích động.
Muốn bày tiệc chiêu đãi đám người Thẩm Tư Phàm.
Dưới sự hướng dẫn của trưởng thôn, tất cả thôn dân đều mang đồ ăn ngon nhất của nhà mình cho nhà Lâm Tuyết.
Cứ thế bày ra mười mấy bàn tiệc.
Khi thấy Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình quay về, Lâm Tuyết vội vàng giới thiệu Diệp Viễn cho dân làng.
Sau khi tất cả người dân biết được Diệp Viễn chính là ân nhân trừng trị đám người Phạm Lợi Phòng và Sử Hoành Đồ đã chèn ép bọn họ bao nhiêu năm.
Tất cả mọi người bắt đầu điên cuồng cảm kích Diệp Viễn, hơn nữa tranh nhau mời rượu anh.
Cứ như vậy, Diệp Viễn mơ hồ bị tất cả thôn dân lôi kéo uống rượu.
Đêm xuống, người dân vui sướng đốt lửa, khiêu vũ.
Lập tức, không khí càng lên đến cực điểm.
Thời gian vui sướng kéo dài đến mười hai giờ đêm.
Người dân uống say lúc này mới dần tản đi.
Sau khi người dân đi hết, đám người Sở Vân Phi và Phạm Thống rối rít nói nói muốn tìm chỗ ngủ, từng người lần lượt đi hết.
Mãi đến cuối, ngay cả Lâm Y Quốc và Lâm Phi cũng bị dẫn đi.
Cả nhà Lâm Tuyết chỉ còn lại Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình.
Lâm Tuyết và Thẩm Tư Phàm đi cuối cùng.
Lúc sắp đi, Thẩm Tư Phàm còn nhỏ giọng nói bên tai Diệp Viễn.
“Anh Diệp, phòng cũng để lại cho hai người rồi, không ai quấy rầy hai người đoàn tụ đâu!”
Diệp Viễn cạn lời, lắc đầu.
Chờ sau khi Thẩm Tư Phàm rời đi, Lâm Vãn Tình không dám nhìn Diệp Viễn, cô ta đương nhiên biết tại sao tất cả mọi người lại đột nhiên rời đi.
Rõ ràng cho cô ta và Diệp Viễn cơ hội ở riêng với nhau.
Lâm Vãn Tình còn muốn mượn cớ nói chuyện một lúc với Diệp Viễn, nhưng anh lại ôm lấy Lâm Vãn Tình đi vào phòng.
Cùng lúc đó.
Lối vào thị trấn phía sau núi.
Đột nhiên xuất hiện gần trăm người áo đen.
Những người này khí thế mạnh mẽ, có thể thấy những người này tuyệt đối không tầm thường.
Sau khi bọn họ vào sau núi, rất nhanh liền dọc theo rừng rậm, đi sâu vào.
Lập tức đến một vách đá như rãnh trời.
Sau khi đến bên vách đá, những người này chia theo nhóm hai người, rất nhanh chóng đứng ở bên vách đá, dưới đó đều được chôn cờ trận.
Sau khi vào vị trí, mỗi người móc ra từ trong ngực một lá cờ trận.