"Hừ! Chơi đánh lén ở trước mặt tôi à?"
Song ngay khi một chưởng của Trần Lục sắp đánh lên lưng đám Trần Bắc Phong thì giọng nói của Diệp Viễn bỗng vang lên.
Diệp Viễn vốn đã đi tới cửa thế mà lại xuất hiện ở sau lưng đám Trần Bắc Phong.
"Bốp!"
Một chưởng của Trần Lực đập mạnh lên ngực Diệp Viễn, sát khí và tử khí khủng bố kia điên cuồng bao phủ lấy anh.
Chúng như muốn nuốt chửng lấy Diệp Viễn.
"Hừ, ba cái trò vặt nhãi nhép mà cũng dám xấc xược ở trước mặt tôi à!"
Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, khí thế dữ dội thoáng chốc bùng nổ.
Tử khí và sát khí kia lập tức như gặp được thứ gì đó cực kỳ khủng bố.
Chúng điên cuồng lùi lại.
Nhưng khí tức mạnh mẽ của Diệp Viễn vẫn đuổi theo những khí đen và sát khí kia tựa như một cơn sóng thần dữ dội, cuồn cuộn bao phủ lấy sát khí và tử khí đang nhanh chóng lùi lại kia.
Chỉ thoáng chốc, Trần Lục đã bị khí thế mạnh mẽ của Diệp Viễn đánh bay, cơ thể đập mạnh lên vách tường.
Bấy giờ, Diệp Viễn vung tay lên, lập tức có vô số cây châm bạc ghim lên người Trần Lục.
Thoáng cái, trên đuôi châm bạc lập tức có vô vàn sát khí và tử khí màu đen bay lên.
Theo sự thoát ra của sát khí và tử khí, sắc mặt của Trần Lục dần khôi phục bình thường.
Ánh mắt trống rỗng cũng chậ rãi trở nên có sức sống.
Khoảng một phút sau, trong cơ thể Trần Lục đã không có khí đen và tử khí bay ra nữa.
Lúc này, Diệp Viễn mới vung tay lên, châm bạc cắm trên người Trần Lục bay trở về trong tay anh.
Giờ đây, vẻ mặt Trần Lục cũng khôi phục thành vẻ mặt của người bình thường.
Con ngươi vô hồn cũng hoàn toàn tỉnh táo.
Có điều, cơ thể Trần Lục lại yếu hơn Trần Tam rất nhiều.
Trước đó, cơ thể ông ta vẫn luôn được chèo chống bởi số tử khí và sát khí kia.
Giờ chúng biến mất, cơ thể yếu ớt của ông ta lập tức mất đi cây trụ.
Cả người cũng lập tức ngất đi.
"Đút viên đan dược này cho ông ta ăn đi!"
Ngay sau đó, Diệp Viễn bèn lấy ra một viên đan dược rồi ném cho Trần Bắc Phong.
Trần Bắc Phong không dám nấn ná, vội chụp lấy rồi đút cho Trần Lục nuốt vào.
Chẳng bao lâu sau, Trần Lục đã ngất dần tỉnh lại dưới sự xoa dịu của luồng sức mạnh sinh mệnh dồi dào.
"Ông Trần Lục ơi? Ông cảm thấy thế nào rồi?", Trần Bắc Phong lo lắng hỏi.
Chỉ là, Trần Lục còn chưa nói chuyện thì bầu trời trong thôn bỗng xuất hiện một ánh sáng màu trắng.
Cùng với đó là từng đợt âm thanh đặc biệt réo vang.
Diệp Viễn nghe thấy âm thanh ấy thì chợt thay đổi sắc mặt.
Anh xoay người nhìn Lâm Vãn Tình nói: "Dẫn bọn họ ra ngoài chờ anh đi".
"Vâng!"
Lâm Vãn Tình cũng nhận ra vẻ nghiêm trọng trên mặt Diệp Viễn nên không dám hỏi gì nhiều.
Cô ấy vội vàng dẫn mấy người đi ra khỏi phòng.
Sau khi đuổi mọi người ra khỏi thôn, Diệp Viễn nhún người nhảy lên một nóc nhà.
Anh ngẩng đầu nhìn ra xa, toàn bộ cửa nhà của những căn nhà lân cận đều bị mở ra, vô số người dân như nghe được mệnh lệnh gì đó.
Tất cả họ đều đi về phía ngọn núi đằng sau thôn như một cỗ máy.
Sát khí và tử khí nồng đậm trên bầu trời cũng cuồn cuộn chảy về ngọn núi sau thôn.
Đúng lúc này, bên tai Diệp Viễn bỗng vang lên giọng nói đầy lo lắng và sốt ruột của Trần Thanh Thanh.
"Không xong rồi, tất cả mọi người đều đi đến nhà thờ tổ của nhà họ Trần, chắc chắn là lối vào nhà thờ tổ đã được mở ra!"
"Chẳng phải bảo cô đi rồi à? Sao cô lại tới đây?'
Diệp Viễn ngạc nhiên nhìn Trần Thanh Thanh bỗng dưng xuất hiện mà anh lại chẳng cảm nhận được gì.
"Bởi vì tôi tới là để giết anh!"
Một giọng nói lạnh lùng chợt truyền ra từ trong miệng Trần Thanh Thanh.