Bởi vì trước đó, lúc anh chiến đấu với Tiêu Thiên Minh, Tiêu Thiên Minh cũng từng triệu hồi ra một hình nhân đỏ như máu như thế này.
Đồng thời, trong đầu lại có một đạo ký ức quen thuộc vụt qua, nhưng điều làm Diệp Viễn cảm thấy rất là buồn bực đó là, anh vẫn chưa bắt được đoạn trí nhớ đó.
Trong lúc Diệp Viễn ngẩn người một khoảng
ngắn, hình nhân đỏ như máu kia bỗng nâng tay lên, một chưởng ẩn chứa uy lực khủng bố hung hăng đấm về phía Diệp Viễn.
"Phanh!"
Một quyền một chưởng đụng vào nhau.
Một tiếng nổ rung trời vang lên.
Hình nhân đỏ như máu kia bị Diệp Viễn đấm một quyền tan ra, hóa thành vô số khí tức huyết sát nồng đậm tỏa ra bốn phía.
Không ai chú ý thấy, trong số khí tức huyết sát này, có một vệt khí huyết sát, đang nhanh chóng lao về phía dưới vòng xoáy màu vàng trên đại trận.
Mà giờ phút này, vòng xoáy các cao thủ công kích không biết bao nhiêu chiêu kia, lúc này đã xuất hiện một vết nứt, mà đạo khí huyết sát kia, đi dọc theo vết nứt, nhanh chóng chui vào trong đại trận.
Rồi nhanh chóng lao về phía trên sườn núi, chỗ ngực của xác khô bị dây xích sắt khóa.
Khi tia khí huyết sát đó nhập vào chỗ ngực xác khô, cái xác khô đó hơi cử động một chút.
Nói tiếp về Diệp Viễn, sau khi anh đấm một quyền đánh tan hình nhân đỏ như máu kia, nắm đấm vẫn chưa hề dừng lại, mà tiếp tục đánh về phía Kyassuru Reiku ở phía sau.
Trông thấy vũ khí giết người áp đáy hòm của mình lại bị Diệp Viễn đấm một phát tiêu tán, điều này khiến mặt Kyassuru Reiku biến sắc.
Nhưng chấn động thì chấn động, động tác trên tay ông ta không hề chậm lại tí nào.
Ông ta lại đấm vào ngực lần nữa.
Nháy mắt, trong lồng ngực lại lần nữa trào ra khí huyết sát vô cùng nồng đậm, nhanh chóng bao phủ toàn thân ông ta.
Trong phút chốc, khí huyết sát đó đã bao phủ toàn thân, hóa thành một mảnh lân giáp màu đỏ.
Nhưng đúng lúc này, một quyền của Diệp Viễn đã hung hăng đánh lên ngực Kyassuru Reiku.
"Phanh!"
Dù có lân giáp màu đỏ hộ thân, nhưng vẫn không ngăn được một quyền khủng bố của Diệp Viễn.
"Phụt!"
Kyassuru Reiku hộc máu, cả người nhanh chóng rơi xuống như một viên thiên thạch, rồi đập xuống mặt đất.
"Ầm!"
Một tiếng đổ vang lên!
Cơ thể Kyassuru Reiku đập mạnh xuống mặt đất.
Mặt đất bị đập ra một cái hố sâu lớn, vô số khí độc màu trắng nồng đậm lập tức bao quanh Kyassuru Reiku.
"A..."
Một tiếng hét thê thảm vang lên từ trong làn khí độc màu trắng nồng đậm đấy.
Lúc này, Diệp Viễn cũng từ từ hạ người xuống khỏi không trung, anh vung tay lên, những khí độc màu trắng đó như thể nghe được mệnh lệnh gì đó vậy, chúng nhanh chóng bay xuống dưới mặt đất.
Cái hố sâu do Kyassuru Reiku nện xuống cũng khôi phục nguyên dạng trong nháy mắt.
Lúc này, tất cả mọi người mới nhìn thấy, Kyassuru Reiku im lặng nằm trên mặt đấy, lân giáp đỏ như máu trên người ông ta đã biến mất không còn dấu vết gì nữa.
Cả người giống như bị axit sunfuric ăn mòn, máu thịt lẫn lộn.
Nhưng dù vậy, Kyassuru Reiku vẫn chưa chết, nhưng giờ phút này ông ta đã yếu lắm rồi.
Đến sức để đứng dậy cũng không có.
Vốn dĩ lúc một quyền của Diệp Viễn đấm lên người ông ta, ông ta chết chắc rồi cơ, cũng may chỗ lân giáp đỏ như máu kia đã cản lại phần lớn lực cho ông ta.