Mục lục
Quỷ Môn Độc Thánh - Thần y tu tiên - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hứa Mặc đến gần, dùng ánh mắt vô cùng độc ác nhìn Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình.  

 

Như thể đang muốn dùng ánh mắt trực tiếp giết chết hai người.  

 

Trước đó là bị đánh ngay trên máy bay, sau đó lại bị ném ra khỏi máy bay khiến Anderson vô cùng tức giận.  

 

Khi họ về đến Sở Châu, Anderson đã kể lại chuyện này cho nhà họ Hứa.  

 

Vì Anderson là một vị khách cực kỳ quan trọng của nhà họ Hứa, nên gia đình họ cũng vô cùng tức giận, hung hăng cho Hứa Mặc một trận.  

 

Cuối cùng lại giao cho Hứa Mặc trách nhiệm tìm kiếm đám Diệp Viễn và mang về để xin lỗi Anderson.  

 

Lâm Vãn Tình nhìn thấy bọn họ có nhiều người như thế nhưng trong lòng không hề có chút sợ hãi nào, vẻ mặt bình tĩnh hỏi.  

 

“Các người muốn làm cái gì?”  

 

“Muốn làm cái gì hả? Mẹ nó mày hỏi bố mày muốn làm gì ấy hả?”, Hứa Mặc dùng chất giọng đầy oán độc quát.  

 

“Chúng mày, chặt đứt tay chân thằng chó đó rồi bắt con gái điếm thối tha đó lại cho tao!”  

 

Nếu Anderson không để mắt tới Lâm Vãn Tình, ra lệnh cho anh ta nhất quyết không được tổn thương cô ta thì Hứa Mặc đã giải quyết luôn cả hai rồi.  

 

“Bốp!”  

 

Nhưng Hứa Mặc vừa mới nói dứt lời thì cơ thể đã lao vụt lên không trung.  

 

Bị một cái tát của Diệp Viễn tiễn bay.  

 

“Rầm!”  

 

Vừa rơi xuống đất, Hứa Mặc đã há miệng hộc ra mười cái răng.  

 

“Má nó, thằng chó đó mạnh quá vậy?”  

 

Trong đám đông có người thốt lên những âm thanh sợ hãi.  

 

“Mạnh cái gì mà mạnh, Hứa Mặc mà cũng dám đánh, đúng là chán sống rồi”.  

 

“Thứ vô liêm sỉ này, mày muốn chết rồi!”  

 

Lúc này, đám áo đen kia mới phản ứng lại, cả bọn lao vụt tới chỗ Diệp Viễn.  

 

Gần trăm người cùng lao tới, như cơn thủy triều đen ập thẳng về phía Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình.  

 

“Đám chúng mày mới chán sống đấy!”, Diệp Viễn lạnh lùng hừ một tiếng, chủ động nghênh đón đám áo đen.  

 

“Rầm…”  

 

“A…”  

 

Cùng với những tiếng va chạm và tiếng la hét thảm thiết, đám người áo đen như bị gió lốc cuốn bay, cả đám đều ngã xuống.  

 

“Má nó, thế này thì hơi mạnh quá rồi đó?”  

 

Đám người vây xem đều nghệt hết cả mặt ra.  

 

Bọn họ cứ tưởng Diệp Viễn sẽ bị đám áo đen kia nghiền thành tro.  

 

Ai mà ngờ được, kết quả là hoàn toàn trái ngược.  

 

Gần trăm người khôi ngô vạm vỡ, khí thế hung hãn là thế lại không thể đánh lại Diệp Viễn, bị một người chẳng mấy to lớn như anh lật như lật bánh tráng.  



“Rầm!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK