Thoáng bình tâm lại đôi chút, Diệp Viễn mới nói.
“Cô đã nguyện ý bái tôi làm sư phụ thì tôi cũng phải làm đúng chức trách của một người sư phụ, tận tâm dạy dỗ cô”.
“Cảm ơn sư phụ!”, Vương Văn Văn dập đầu.
Thấy thế, Vương Tiên Tri mừng rỡ nói.
“Diệp tiên sinh, nghi thức bái sư này quá đơn giản, để tôi sai người đi chuẩn bị một chút để Văn Văn bái cậu làm thầy trịnh trọng hơn”.
Nhưng Diệp Viễn đã ngăn lại.
“Không cần, nghi thức bái sư thật sự đợi đến khi tôi dẫn cô ấy đến sư môn sẽ cử hành lại!”
Trong lòng Diệp Viễn, anh vẫn luôn coi mình là đồ đệ của Quỷ Môn.
Tuy rằng bây giờ anh nhận Vương Văn Văn làm đồ đệ, vậy thì Vương Văn Văn cũng coi như là đệ tử của Quỷ Môn.
Đợi sau này anh chấn hưng Quỷ Môn xong sẽ dẫn Vương Văn Văn đi bái kiến tiền bối các đời của Quỷ Môn.
“Được, vậy nghe theo Diệp tiên sinh sắp xếp!”
“Cô đã bái tôi làm thầy vậy hiển nhiên người làm thầy như tôi cũng có chút quà cho cô!”
Dứt lời, Diệp Viễn vung tay lên, tự phù diễn biến ra công pháp truyền thừa tu tiên do Quỷ Môn tạo ra riêng cho thể chất Cực Hàn liên tục hiện ra trước mặt Diệp Viễn.
Cuối cùng gắn kết lại thành một quả cầu ánh sáng màu vàng.
Diệp Viễn tiện tay chỉ ra một ngón tay, quả cầu vàng rực kia liền chui vào đầu Vương Văn Văn.
Mọi người nhìn cảnh đó, lòng thầm cảm thán thủ đoạn của Diệp Viễn thật thần kỳ.
Khi Vương Văn Văn tiêu hóa sơ qua một chút công pháp kia thì biết được công pháp này là công pháp tu tiên được truyền thừa qua các đời, mặt vô cùng khiếp sợ.
“Cảm ơn sư phụ!”
Vương Văn Văn cố nén lòng kích động của mình xuống rồi lại dập đầu với Diệp Viễn.
“Được rồi, đứng dậy đi, bây giờ công pháp này đã truyền cho cô, cố gắng hiểu nó, có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi!”
“Vâng thưa sư phụ!”
Diệp Viễn đã nhận Vương Văn Văn làm đồ đệ, Hiên Viên Dương Vũ cũng vội nói.
“Được rồi, mọi người đừng cứ ở đây nữa, mau chạy ra ngoài thu dọn chút đi, đến sáng còn phải tiếp tục hành trình đấy!”
Sau khi mọi người lục tục đi ra khỏi lều thì bắt đầu thu dọn đống hỗn loạn bên ngoài.
Còn Diệp Viễn thì đi ra một bên nói chuyện với Vương Tiên Tri.
“Vương gia chủ, bây giờ tôi đã nhận con gái ông làm đồ đệ, tôi cũng không mong sau này đồ đệ của tôi gặp việc bất trắc!”
“Nên là, có một số việc, hẳn ông biết nên xử lý thế nào nhỉ?”
Vương Tiên Tri sửng sốt rồi sau đó nặng nề nói.
“Diệp tiên sinh cứ yên tâm, tất nhiên tôi sẽ điều tra rõ ràng mọi việc”.
“À phải rồi, những kẻ đánh lén ấy chắc là người nước Oa, hơn nữa trước khi tôi đến thủ đô, Văn Văn cũng đã gặp sát thủ nước Oa phục kích, dựa vào manh mối ấy tôi nghĩ ông có lẽ sẽ điều tra được chút gì đó!”
“Cảm ơn Diệp tiên sinh nhắc nhở, tôi biết mình nên làm gì rồi!”
Nói xong, Vương Tiên Tri bèn lấy ra một cái điện thoại vệ tinh rồi vội vã rời khỏi.
Một đêm yên ổn trôi qua.
Sáng sớm hôm thứ hai.
Khi một vài người còn đang ngủ say, vào thời điểm tu luyện, bên ngoài bãi cắm trại bỗng vang lên một tiếng kêu đầy sợ hãi.
“Di chỉ của Thiên Môn xuất hiện, di chỉ của Thiên Môn xuất hiện!”
Những người vốn đang chìm sâu vào mơ đẹp hay đang tu luyện ngay khi nghe tiếng gọi ấy thì đều hớt hải chạy ra ngoài nơi đóng quân.
Vương Văn Văn ngồi xếp bằng bên ngoài lều của Diệp Viễn mở mắt.
Cô ta nhảy lên cái lều cao nhất.
Vừa mới nhảy lên đỉnh lều, cô ta đã thấy cách doanh trại về hướng tây bắc khoảng hơn hai mươi kilomet có một cột sáng màu xanh.
“Kia... kia chắc là Thiên Môn!”
“Thiên Môn đã xuất hiện! Mọi người mau dọn dẹp một chút rồi xuất phát, chớ để người khác nhanh chân đến trước!”
Chẳng biết ai hét lên, nháy mắt, tất cả mọi người không thèm quan tâm tới đồ trong doanh trại mà dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi tỏa ra cột sáng xanh kia.
Lúc này, bọn Hiên Viên Dương Vũ đã dọn dẹp ổn thỏa, tất cả đều đang đợi hiệu lệnh của Diệp Viễn.
Nhưng ạn lại nói: “Chú Hiên Viên à, các chú vẫn nên ở lại đây đi, đừng tranh giành vũng nước đục này!”
Lời nói ấy của Diệp Viễn khiến bọn Hiên Viên Dương Vũ sửng sốt.
Tất cả mọi người khó hiểu nhìn về phía Diệp Viễn.
Anh giải đáp: “Không biết tại sao nhưng tôi luôn cảm thấy vô cùng bất an, Thiên Môn xuất hiện lần này e rằng sẽ có không ít người chết”.
“Mà thực lực của các chú lại không đủ vào đó!”
“Còn nữa, các người xem áng mây đỏ trên kia kìa!”
Diệp Viễn chỉ ngón tay về phía vầng sáng xanh rực rỡ ấy.
Bầu trời ở đó đã bị những áng mây đỏ thẫm bao phủ dày đặc.
Dù cách xa là thế, Diệp Viễn cũng đủ cảm nhận được khí hung sát dày đặc ở đó.
Hơn nữa, khi anh nhìn vào áng mây đỏ rực kia thì lòng hơi chút xao động.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía đám mây đỏ kia.
Ngay sau đó, bọn họ đều cảm thấy linh khí Thiên Địa và nội khí trong cơ thể mình dường như mất khống chế, hơn nữa sâu trong nội tâm cũng chợt dâng lên nỗi sợ hãi.
“Tôi thấy áng mây đỏ kia rất quỷ dị, sợ rằng không phải thứ tốt lành gì!”
“Cho nên, tốt nhất là các người vẫn nên ở đây đi, tôi sẽ đi trước xem tình hình, nếu nơi đó an toàn thì mọi người qua”.
“Nếu có gì ngoài ý muốn thì các người nhớ kỹ rằng phải chạy trốn trước, càng xa càng tốt!”
Thấy Diệp Viện trịnh trọng đến lạ như vậy, mọi người cố gắng kìm nén cơn hiếu kỳ trong lòng mình xuống.
Bọn họ lựa chọn nghe lời Diệp Viễn mà ở lại đây.