Khi nhìn thấy thủ đoạn như thần tiên của Diệp Viễn, hai người lập tức coi anh như thần, càng thêm cung kính và kiêng kỵ anh.
Đồng thời cũng hứa nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho hai cô.
Sau khi hoàn thành hợp đồng, hai người muốn mở tiệc mời Diệp Viễn.
Anh cũng không từ chối.
Mấy tiếng sau, mọi người ăn uống no nê xong thì tách nhau ra.
Lúc Diệp Viễn chuẩn bị đưa Thư Uyển Nhi về, Phùng Tiêu Tiêu nói muốn mời Diệp Viễn đi ăn riêng.
Diệp Viễn cũng không từ chối, thật ra anh cũng muốn tìm cơ hội nói chuyện với Phùng Tiêu Tiêu.
Sau khi bảo Sở Vân Phi đưa Thư Uyển Nhi về, Diệp Viễn liền cùng Phùng Tiêu Tiêu đi tìm nhà hàng.
Vừa vào nhà hàng, Phùng Tiêu Tiêu liền muốn uống rất nhiều rượu, cũng không nói chuyện, cứ một mực muốn Diệp Viễn uống rượu cùng mình.
Diệp Viễn cũng có chút nghi ngờ tại sao Phùng Tiêu Tiêu lại như vậy, nhưng vẫn cùng cô uống.
Rất nhanh, Phùng Tiêu Tiêu lần thứ hai uống rượu một lát sau liền ‘uống say’.
Diệp Viễn nhìn thấy Phùng Tiêu Tiêu đột nhiên ‘say bí tỉ’, khóe miệng mỉm cười, khẽ lắc đầu.
Sau đó dẫn Phùng Tiêu Tiêu ‘uống say’ rời khỏi nhà hàng.
Vốn dĩ muốn đưa Phùng Tiêu Tiêu về nhà, nhưng Phùng Tiêu Tiêu không thể nào lên xe được.
Diệp Viễn chỉ đành tìm một khách sạn.
Vừa đặt Phùng Tiêu Tiêu lên giường, Phùng Tiêu Tiêu vốn đang ‘say bí tỉ’ đột nhiên mở mắt, đưa cánh tay ôm cổ Diệp Viễn.
Đôi môi đỏ mọng trực tiếp chặn môi Diệp Viễn.
Cảnh tượng đột ngột này khiến Diệp Viễn sửng sốt, nhưng ngay sau đó anh liền phản ứng lại, muốn đẩy Phùng Tiêu Tiêu ra.
Nhưng lúc này Phùng Tiêu Tiêu càng thêm điên cuồng, cô giống như bạch tuộc quấn quanh người Diệp Viễn.
Đôi môi đỏ mọng không ngừng điên cuồng hôn trên mặt trên cổ Diệp Viễn.
Ngửi thấy mùi thơm cơ thể đặc biệt trên người Phùng Tiêu Tiêu, lại một lần nữa cảm nhận cơ thể mềm mại trong ngực.
Trong lòng Diệp Viễn lại nóng như lửa, vốn dĩ hôm qua đã bị Thư Uyển Nhi mê hoặc, ham muốn của anh lại bùng cháy.
Hôm nay Phùng Tiêu Tiêu như đang quyến rũ mình.
Diệp Viễn cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, có thể ngồi ôm mà không loạn.
“Diệp Viễn, em thích anh, em muốn anh!”
Đi cùng với giọng nói vô cùng mê hoặc, Diệp Viễn hoàn toàn bị cuốn vào.
Trực tiếp chặn lại môi đỏ mọng của Phùng Tiêu Tiêu.