Mục lục
Quỷ Môn Độc Thánh - Thần y tu tiên - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khiếp sợ là thế, nhưng nghĩ tới một lát nữa thôi Diệp Viễn sẽ chết trong tay bốn người kia, tâm trạng Tô Minh lại trở về bình thường.

 

“Sao… Sao lại như thế được? Sao tên đó lại là anh Diệp kia chứ?”

 

Hứa Gia Di há miệng, lòng đầy khó tin.

 

Ngay sau đó, mặt cô ta chợt đỏ ửng lên, nghĩ tới trước đó bản thân mình đã múa rìu qua mắt thợ, khoe khoang biết bao nhiêu thứ.

 

Bản thân chỉ là một người cảnh giới Tông Sư, lại dám khoe khoang hống hách trước mặt một Đại Tông Sư như Diệp Viễn.

 

Sau đó tiếp tục là sự sợ hãi, lúc nãy cô ta đã mỉa mai Diệp Viễn đủ điều, còn gọi anh là tên ngu ngốc.

 

Nếu như Diệp Viễn nóng tính hơn một chút.

 

Có lẽ lúc này cô ta đã là một cái xác không hồn rồi.

 

Bây giờ chỉ có Thẩm Tiểu Tiểu là lòng đầy phức tạp, Diệp Viễn chính là anh Diệp khiến cô ta vô cùng ngạc nhiên, cũng khá vui vẻ.

 

Trước khi đi anh còn lo lắng cho cô ta, điều đó khiến cô ta càng thêm vui sướng.

 

Nhưng bây giờ Diệp Viễn phải đánh nhau với bốn người rất mạnh, cô ta lại sợ anh không phải là đối thủ của họ, sẽ bị giết chết.

 

Không thể ngờ được rằng chỉ sau vài ngày tiếp xúc, trong lòng cô ta đã khắc ghi hình bóng của anh.

 

Sau khi xác định thân phận của Diệp Viễn, sát ý trong mắt Thượng Quan Ngọc lại càng dày đặc.

 

“Ranh con, tôi chỉ hỏi cậu đúng một việc! Trước đó cậu có nhận ra người em đáng thương đó của tôi chỉ là một người thường không có nội khí không?”

 

“Có!”, Diệp Viễn bình tĩnh gật đầu.

 

“Có phải cậu đã biết rõ nó không phải là đối thủ của Chu Đằng nhưng vẫn ra tay, còn cậu thì thấy chết không cứu?”

 

“Đúng!”, Diệp Viễn lại gật đầu.

 

“Nếu đã như thế, thì hôm nay tôi phải lấy mạng cậu để báo thù cho em trai!”

 

“Ha ha, chỉ mình ông ư?”  

 

Diệp Viễn khinh thường đảo mắt nhìn Thượng Quan Ngọc.  

 

“Đạo sĩ già, tôi thấy ông tu luyện cũng không dễ dàng, ông nên nhanh chóng rời khỏi đây thật sớm đi, tôi không muốn tổn thương sinh mệnh của ông, đừng để đến lúc đó cái mạng già của ông cũng nằm lại đây”.  

 

Diệp Viễn nói ra những lời kiêu ngạo đó khiến mọi người ở đó giật mình.  

 

Mà cả sắc mặt của đám người Cổ Thông Thiên cũng chợt thay đổi.  

 

Bọn họ không ngờ Diệp Viễn lại ngông cuồng đến vậy, nên biết rằng, Thượng Quan Ngọc là võ giả thành danh đã lâu.  

 

Dù đám Cổ Thông Thiên một mình đánh với đệ nhất cao thủ Giang Bắc như Thượng Quan Ngọc cũng không dám nói mình chắc chắn sẽ thắng và giết chết ông ta nữa là.  

 

“Ngu xuẩn!”  

 

Tô Minh xa xa nghe anh nói thế thì thầm mắng một câu.  

 

Trong mắt anh ta, Diệp Viễn khiêu khích Thượng Quan Ngọc như thế chính xác là chán sống.  

 

Anh ta hận không thể bảo Thượng Quan Ngọc nhanh chóng ra tay, trực tiếp một chưởng giết chết Diệp Viễn, thế thì từ nay về sau sẽ không còn ai tranh giành Thẩm Tiểu Tiểu với anh ta nữa.  

 

Diệp Viễn nói những lời đó cũng khiến sắc mặt Thượng Quan Ngọc hoàn toàn thay đổi.  

 

“Hay hay hay, ranh con, cậu đã thành công chọc điên tôi rồi đấy, lẽ ra tôi còn định để cho cậu chết toàn thây, nhưng cậu lại không biết quý trọng, nếu thế thì đi chết đi!”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK