Chỉ có dì của Cao Phi lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.
Thấy đám Cao Phi hổn hển, làm cho Từ Phương Dương càng chắc chắn thân phận của bọn họ không đơn giản.
Cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một lát sau, nhân viên phục vụ vừa rời đi lại trở lại với dáng vẻ vội vàng.
Anh ta đi đến chỗ Từ Phượng Dương, nói nhỏ: “Cậu Từ, vừa rồi tôi đi trích xuất camera theo dõi, đã điều tra rõ ràng rồi, đúng là người nhà họ Vương, tên là Vương Hạo Vũ, là con cháu dòng bên của nhà họ Vương ở tỉnh Điên Vân”.
“Còn người phụ nữ kia tên là Liễu Cầm, đang công tác ở công ty dược liệu Liễu Thị ở Giang Châu, hình như bà ta quen biết với Liễu Khánh Phi của nhà họ Liễu!”
Sau đó, nhân viên phục vụ lại chỉ vào Cao Phi và những người còn lại.
“Mấy người kia đều là sinh viên ở thủ đô, bọn họ đến từ những gia tộc bình thường ở thủ đô, sau lưng không có thế lực gì cả!”
“Anh chắc chắn không?”, Từ Phượng Dương vẫn không tin, hỏi lại.
Vốn dĩ anh ta cho rằng thân phận của nhóm Cao Phi không đơn giản, không ngờ đáp án lại nằm ngoài dự đoán của anh ta.
“Chắc chắn!”
Nhân viên phục vụ trả lời chắc nịch, Từ Phượng Dương mới gật đầu.
Rồi anh ta nhìn về phía Cao Phi: “Các cậu đã làm người khác bị thương, vậy thì theo quy định của nơi này, e rằng chỉ bồi thường và xin lỗi thôi thì không thể xong việc được!”
“Vậy anh muốn thế nào?”, Cao Phi hỏi với giọng khinh thường.
“Đơn giản thôi, giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, đánh người ta bị thương đương nhiên cũng phải trả giá tương ứng”.
“Vậy là muốn đánh gãy một chân của tôi à?”, Cao Phi
“Phải! Đây là quy định của tôi!”
Nói xong, Từ Phượng Dương gật đầu ra hiệu cho ông lão sau lưng.
Ông lão kia thuận tay đánh một luồng kình khí về phía Cao Phi.
Thấy kình khí khủng bố ập tới, song Cao Phi không hề tránh né.
Anh ta vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ.
“Bùm!”
Khi kình khí sắp sửa đánh trúng đùi Cao Phi, một bức tường vô hình thình lình xuất hiện trước mặt Cao Phi, ngăn cản kình khí.
“Võ giả!”
Cảnh này làm Từ Phượng Dương hơi kinh ngạc.
“Thì ra là vậy!”
Sau khi phát hiện Cao Phi hóa ra là một võ giả, Từ Phượng Dương hiểu được tại sao một người xuất thân bình thường như Cao Phi lại có thể tỏ ra bình tĩnh khi đối mặt với mình.
Và anh ta cũng hiểu được tại sao Cao Phi biết Vương Hạo Vũ là người nhà họ Vương mà còn dám ra tay đánh Vương Hạo Vũ.
Thì ra nguyên nhân là vì Cao Phi là võ giả.
Một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học mà đã là một võ giả có thực lực mạnh mẽ, hơn nữa còn ở tuổi ngựa non háu đá, đương nhiên sẽ không coi ai ra gì, dù đối phương là người của đại gia tộc thì cũng không thèm sợ hãi.
Nếu là anh ta, ở cái tuổi này có lẽ anh ta cũng sẽ làm vậy, thậm chí còn ngạo mạn, ngông cuồng hơn Cao Phi.
Sau khi thông suốt mọi việc, Từ Phượng Dương khẽ lắc đầu.
“Đáng tiếc, người như thế chung quy phải trả giá đắt vì sự ngông cuồng kiêu căng và vô tri tự đại của mình”.
Ông lão sau lưng Từ Phượng Dương lại ra tay lần nữa, lần này ông ta dùng toàn lực.
Ông ta cũng muốn dạy cho hậu bối không biết trời cao đất dày này một bài học nhớ đời.
Một luồng kình khí khủng khiếp hơn trước gáp mấy lần lại đánh về phía đùi của Cao Phi.
“Ầm!”