Mà Diệp Viễn nhìn thấy một màn kinh khủng này, chỉ cảm thấy tê cả da đầu, cả người lạnh lẽo.
Giờ phút này, dường như anh đã hiểu được ý đồ chân chính của những chữ viết chưa xong của thi thể không đầu mình nhìn thấy bên ngoài.
Lúc này, Diệp Viễn lại nhìn thấy Kiếm Vô Nhai và Thôi Nhai Tử xuất hiện ở hai bên trái phải anh, phút này hai người giờ cũng giống như những con rối, vô cùng điên cuồng chuẩn bị nhảy vào trong cái bát đồng màu xanh kia.
"Thôi Nhai Tử, Kiếm Vô Nhai!"
Diệp Viễn không kịp suy nghĩ, lập tức hô to lên, đồng thời túm lấy hai người.
Hai người lập tức khôi phục lại tỉnh táo ngay khi Diệp Viễn vừa gọi vừa kéo lấy mình.
Sau khi hai người tỉnh táo lại, nhìn thấy một màn trước mắt cũng vô cùng rung động.
Mà cùng lúc khi hai người Thôi Nhai Tử và Kiếm Vô Nhai tỉnh táo lại, toàn thân những cường giả cái thế đang điên cuồng tràn vào trong cái bát màu đen ở xung quanh đều tản ra một uy áp kinh khủng cường đại.
Ai nấy đều hung dữ lao về phía ba người Diệp Viễn.
Đồng thời, còn có một số cường giả cái thế lấy vũ khí có thể so sánh với tiên khí của mình ra, chém về phía ba người Diệp Viễn.
Mà ba người Diệp Viễn cũng lập tức phát hiện ra.
Đối mặt với một kích toàn lực của vô vàn những cường giả cái thế này, bọn họ căn bản không phải là đối thủ.
Đừng nói là những cường giả cái thế đếm mãi không hết này, cho dù là một người trong đó ra tay thôi, bọn họ cũng đã không phải là đối thủ rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
"Xong rồi, xong rồi! Lão ăn xin này còn chưa sống đủ mà..."
Đối mặt với những loại vũ khí và uy áp kinh khủng đánh tới đầy trời, Thôi Nhai Tử hét thảm một tiếng, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
Mà sắc mặt Kiếm Vô Nhai đã giống như tro tàn.
Trong lòng Diệp Viễn cũng vô cùng tuyệt vọng, giờ phút này, anh thật sự rất hối hận vì đã đến thăm dò vùng đất quỷ dị này.
Nhìn thấy những vũ khí và uy áp kinh khủng đầy trời kia đánh tới, Diệp Viễn tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Trong đầu anh hiện ra rất nhiều bóng người, có bố mẹ, có đám người Tô Yên Nhiên, có những người thân bạn bè khác...
"Tạm biệt!"
Nhưng đúng vào lúc này, trong nhẫn không gian của Diệp Viễn hơi động một chút, cái bình ngọc kia đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh.
Chỉ thấy bình ngọc khẽ động, một luồng ánh sáng màu vàng đột nhiên phóng ra từ bên trong miệng bình, trong nháy mắt đã lao về phía đống vũ khí và uy áp kinh khủng kia.
"Ầm!"
Một tiếng vang khó nói lên lời truyền ra, đồng thời toàn bộ không gian trong nháy mắt cũng trở thành một màu vàng.
Ba người Diệp Viễn vô ý thức che mắt lại.
Đến khi mở mắt ra lần nữa, bọn họ liền phát hiện đám vũ khí và uy áp kinh khủng kia đã biến mất không thấy.
Mà đám người lít nha lít nhít bốn phía cũng đã hoàn toàn biến mất.
Lúc này, chỉ thấy luồng hào quang màu vàng óng kia nhanh chóng bắn mạnh lên trên bầu trời.
Trong nháy mắt, bầu trời mông lung kia đã bị hào quang màu vàng đâm xuyên qua thành một cái lỗ thủng trong suốt, ánh sáng màu vàng cũng xuyên qua cái lỗ thủng đó.