Mục lục
Quỷ Môn Độc Thánh - Thần y tu tiên - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hai vị, chúng ta có thể không xen vào mấy cái chữ rách này hay không, mau mau rời khỏi chỗ này đi!”

Thôi Nhai Tử lúc này là thật sự sợ hãi, nơi đây quá mức kì lạ, ngay cả một cái xác đã chết được cả ngàn cả vạn năm cũng có thể lợi hại đến như vậy, thiếu chút nữa là giết ông ta trong chớp mắt rồi.

Bây giờ cho dù chỉ là một giây đồng hồ ông ta cũng không muốn ở lại đây nữa.

Diệp Viễn cũng kịp phản ứng lại, quả thật, tại sao anh phải xoắn xuýt mãi chuyện này chứ.

Ai quan tâm tên đó có âm mưu dương mưu gì cơ chứ, hiện giờ quan trọng nhất là mau chóng rời đi cái nơi kì quái đáng sợ này.

Không biết vì sao, chỗ này làm cho anh có một loại cảm giác vô cùng bất an.

Hơn nữa luôn cảm thấy ở đây dường như có một sự tồn tại ghê gớm nhìn không thấy, đoán không được, đang thời thời khắc khắc nhìn anh chằm chằm.

Loại cảm giác này khiến cho Diệp Viễn cũng không dám ở đây lâu.

Vội vàng cùng Kiếm Vô Nhai đỡ lấy Thôi Nhai Tử, cẩn thận từng bước một đi về phía trước.

Chỉ có điều đám người bọn họ vừa mới đi tiếp không bao lâu.

Bỗng nhiên!

“Răng rắc!” một tiếng.

Bước chân của Diệp Viễn dường như đã dẫm phải thứ gì đó.

Ngay lập tức có một luồng khí tức kinh khủng đánh thẳng về phía đôi chân của Diệp Viễn.

Diệp Viễn cũng tay mắt lanh lẹ, đôi chân đột ngột nhúc nhích, lại thêm một luồng khí kình mạnh mẽ đánh úp về phía khí tức kia.

“Rầm!”

Hai luồng khí hung hăng đụng vào nhau, cuối cùng vẫn là khí kình của Diệp Viễn chiến thắng khí tức khủng bố.

Mà Thôi Nhai Tử nghe được tiếng động đó, nhất thời bị dọa sợ đến lui về phía sau.

“Răng rắc, răng rắc…”

Chỉ có điều ông ta vừa mới lui được một bước, dưới chân đã lục tục truyền tới vài tiếng giòn giã, có lẽ ông ta cũng đã đạp trúng gì đó.

Đồng thời cũng có một luồng khí tức kinh khủng đánh về phía đôi chân của Thôi Nhai Tử.

Diệp Viễn thấy vậy tung ra một chưởng, mấy luồng khí kình mạnh mẽ trực tiếp đánh thẳng vào những khí tức kia.

“Phù!”

Thấy Diệp Viễn đã ra tay giúp mình đẩy lùi khí tức khủng khiếp đó, Thôi Nhai Tử bèn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lúc này mấy người bọn họ mới kinh hãi phát hiện, không biết từ lúc nào dưới chân họ nơi nơi đều là xương trắng chồng chất.

Hơn nữa bên trên mỗi một khúc xương đều có khí tức vô cùng khủng bố.

Từ mức độ hư hao của đống xương trắng ở đây, bọn họ cũng đều đã đoán được rằng những người này có vẻ như đã chết cả ngàn, cả vạn năm rồi.

Chết ngàn vạn năm, vậy mà bên trên hài cốt vẫn còn tồn tại khí tức kinh khủng như vậy.

Có thể tưởng tượng được, những người này lúc còn sống đã mạnh mẽ đến mức độ nào.

Thế nhưng cho dù là người cường đại đến như vậy, cũng đều phải chết ở chỗ này.

Hơn nữa còn chết nhiều như thế.

“Hai người mau nhìn cổ cùng với đan điền của những người này xem, dường như đều bị người ta một đòn đánh chết!”

Lúc này Kiếm Vô Nhai lại lần nữa lên tiếng.

Làm một sát thủ cao cấp, đương nhiên Kiếm Vô Nhai sẽ trước hết từ bên trên đám hài cốt này đoán ra bọn họ là chết như thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK